CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 418

nguyên như vậy, đành phải quỳ theo. Vở diễn hôm nay quả thực phấn khích
lòng người, quỳ một chút có chết gì.

“Người đâu, đi mời Hoàng thượng.” Thái hậu ngừng việc tụng kinh, hai

mắt vẫn khép lại, dường như rất không vui với tình huống trước mắt.

“Ai gia cùng Hoàng thượng tất sẽ phân xử chuyện này cho các ngươi,

nhưng một khi ra khỏi cửa cung ai gia, các ngươi phải để ý miệng lưỡi
mình, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, trả lời ai gia nghe.” Đặt phật
châu trong tay xuống, Thái hậu từ từ mở mắt nhìn phi tần bên dưới, sát khí
ngập tràn trong mắt nào còn giống với lão Phật gia vừa nãy?

“Thần thiếp hiểu rõ.” Đám phi tần cùng lên tiếng. Hoàng tự trúng độc,

phi tử bị hại, cơ hồ chặt đứt căn mạch Hoàng gia, chuyện gièm pha kinh hãi
thế tục nhường này nếu như bị đồn ra chắc chắn sẽ khiến xã tắc Đại Chu
dao động. Trừ phi họ muốn tìm đường chết, để gia tộc chôn cùng mình,
bằng không chỉ có thể nuốt chuyện này vào bụng. Nhưng thù vẫn phải báo!

Nghĩ đến đây, không biết có bao nhiêu người làm gãy bộ móng vàng đeo

trên tay.

Lúc Chu Vũ Đế đến, những Hoàng tử đang hoảng hốt sợ hãi đã bị mang

đi, vết máu trên đất cũng được lau chùi sạch sẽ, chỉ để lại nguyên đám đàn
bà nhạt nhòa nước mắt, biểu cảm thê lương bất lực. Mạnh Tang Du cúi đầu
đứng lặng, cố gắng giảm nhỏ cảm giác tồn tại của mình. Cô có thể cảm giác
được đã có không ít người hướng ánh mắt oán hận vào mình. Con người là
thế, lúc rơi vào hoàn cảnh bất hạnh lại đổ hết mọi ác độc lên đầu người
khác, hận không thể khiến toàn thế giới này bất hạnh cùng mình.

“Trẫm đã nghe nói.” Hắn ngồi xuống ghế chủ vị, tầm mắt ngừng trên

người Mạnh Tang Du một giây rồi nhanh chóng dời đi.

“Hoàng thượng tính toán thế nào?” Thái hậu lại chậm rãi niệm phật

châu. Ở Thiên Phật Sơn lâu ngày, bà đã không thể chấp nhận được chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.