CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 463

Vài mẫu phi Hoàng tử đi lên phía trước đáp lời, “Khởi bẩm Thái hậu

nương nương, đã tốt hơn trước rất nhiều, cảm ơn nương nương quan tâm.”

“Ừ, các ngươi phải cẩn thận chăm sóc, bát thuốc bát cơm mỗi ngày nhất

định phải có người tinh thông quản lý, đừng gây ra chuyện gì sai lầm.
Trước khi ai gia rời cung thì đưa các hoàng tôn đến cho ai gia nhìn một
cái.” Trên khuôn mặt Thái hậu có vài phần dịu dàng, tầm mắt vừa nhìn
thoáng qua đã nhíu mày hỏi, “Sao Đức phi nương nương không đến đây?”

Kim ma ma đã nhận được lời căn dặn của Hoàng thượng, đang định

bước lên trả lời, không ngờ lại bị Thần Phi giành trước một bước, “Hồi Thái
hậu, nghe nói con chó Đức phi nuôi đã chết, Đức phi thương nhớ quá nên
bệnh liệt giường.”

“Sao Đức phi nương nương lại đa sầu đa cảm như thế? Hoàng thượng

trọng thương cũng không thấy Đức phi có biểu hiện gì, sao chỉ vì một con
vật cưng mà đã đổ bệnh? Nhất định là Thần Phi muội muội nghe lầm!”
Chân mày Hiền phi nhíu lại, nhìn như thể đang làm sáng tỏ chuyện Đức
phi, kì thực là châm ngòi thổi gió, ném đá xuống giếng.

Thái hậu vô cùng chán ghét với vai diễn của hai người kia, ánh mắt dần

dần trở nên lạnh lẽo. Họ lại cho rằng Thái hậu tức giận, âm thầm đắc ý.

“Mạnh quốc công gặp nạn nơi biên cương, sinh tử không rõ, vì chuyện

này Đức phi mới ngã bệnh, sao các ngươi dám nói vì một con chó? Phật gia
có dạy: Nghiệt phảm khẩu chịu hình kéo lưỡi!” Giọng nói lẫn sự tức giận
vang lên trong đại điện, chân cẳng Thần Phi cùng Hiền phi mềm nhũn, mặt
cắt không còn hạt máu.

“Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng!” Tất cả phi tử nhất tề hành lễ, lúc

Thần Phi cùng Hiền phi phản ứng lại thì đã quá chậm, sau khi quỳ xuống,
sắc mặt vẫn tái xanh, biểu cảm xấu hổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.