CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 478

“Con nói riêng với nàng vài lời, mượn thiên điện của mẫu hậu một

chút.” Không đợi Thái hậu đáp lời, Chu Vũ Đế đã đứng dậy hấp tấp bước
đi. Nhìn bóng lưng vội vã của con trai, Thái hậu bất đắc dĩ lắc đầu, ánh nhìn
lại thực mừng rỡ. Tiên hoàng từng nói, đế vương phải vô tâm vô tình,
nghiệp lớn trăm năm mới có cơ may thành tựu. Câu này, bà không thể đồng
ý. Một vị đế vương vô tình vô tâm há có thể yêu dân như con? Há có thể
yêu khắp thiên hạ? Bà luôn luôn cảm thấy tiên đế thực đáng thương, may
mà đứa con trai này không đi theo vết xe đó, rơi vào kết cục chúng bạn xa
lánh, cô độc suốt quãng đời còn lại.

“Lý tài tử? Sao cô lại ở chỗ này?” Ngoài điện, thấy Lý Thục Tĩnh tay

chân run lẩy bẩy, sắc diện tái bệch, bưng một bát canh gừng nuốt từng
muỗng đầy khó khăn, Mạnh Tang Du bước qua hỏi, trong lòng gợn gạo một
dự cảm không an.

“Thần thiếp bái kiến nương nương, thần thiếp đến đây giúp Thái hậu

tụng kinh.” Lý Thục Tĩnh buông bát xuống hành lễ, thái độ cực kỳ cung
kính, vẻ kiêu ngạo ngông nghênh lúc trước đã vỡ nát từng mẩu vụn. Hơn
nữa, cô ta hẳn là nên cảm ơn Đức phi, nếu không phải vì Đức phi, hoàng
thượng cũng sẽ không cho cô ta và con trai lối thoát này. Đi theo Thái hậu
đến Thiên Phật Sơn, rời xa triều đình cùng hậu cung tranh đấu liên miên
không dứt, dùng thân phận thấp kém này mới có thể che chở con mình bình
an lớn lên.

Nghe cô ấy trả lời, tim Mạnh Tang Du nặng nề hẳn, biết đã xảy ra

chuyện.

“Tang Du, qua đây với trẫm, trẫm có chuyện muốn nói với nàng.” Chu

Vũ Đế khoanh tay đứng ở cửa đại điện, trầm tiếng gọi.

Lại là mi phá mất ván cờ của bà đây! Đồ vua động kinh, mi muốn cái gì

vậy hả? Mạnh Tang Du thầm lặng nghiến răng, trên mặt lại nhẹ nở một nụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.