CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 479

cười dịu dàng động lòng người, chầm chậm đi đến, theo hắn tiến vào thiên
điện.

Nhận được ánh nhìn vừa ý của vị đế vương, Lý Thục Tĩnh nhẹ thở phào.

Một lát sau, ý chỉ của Thái hậu ban xuống, thấy bản thân được thăng vị
thành Lý chiêu nghi, cô mới nở được một nụ cười mấy ngày liền đã vắng
bóng.

“Hoàng thượng, Lý tài tử cũng cùng Thái hậu đến Thiên Phật Sơn sao?”

Bước vào thiên điện, Mạnh Tang Du không thèm hành lễ vấn an, vừa mở
miệng lập tức đề cập đến chuyện mình đang quan tâm nhất. Cô thấy được,
bây giờ Hoàng thượng đối với mình có đôi phần cảm tình, mà cô từ trước
đến giờ luôn giỏi tùy cơ ứng biến, nhìn thời mà động, thỉnh thoảng buông
thả một chút cũng không sao.

“Nên gọi cô ấy là Lý chiêu nghi.” Chu Vũ Đế ngồi xuống ghế chủ vị, vỗ

vỗ vào chỗ bên cạnh mình, ánh mắt thẳm sâu khó đoán, làm da đầu Mạnh
Tang Du tê rân rân.

Ngồi xuống bên cạnh hắn, nét tươi cười trên mặt Mạnh Tang Du hơi đờ

ra.

Chu Vũ Đế nghiêng đầu, chăm chú bình tĩnh ngắm cô, đầu ngón tay

mơn trớn cánh môi cô bắt đầu khô nứt, vẫy tay bảo Thường Hỉ đang đứng
canh ở cửa, “Thuốc của nương nương đã hâm nóng lên chưa? Nếu nóng rồi
thì mang đến đây.”

Chiều hôm nay, y nữ đưa thuốc đã đến vài lần, nhưng đều bị Phùng ma

ma lấy lý do “Nương nương còn đang ngủ” đuổi đi tất. Bọn họ cho rằng
thuốc này chính là tuyệt tử canh như trước kia, hận không thể chén nào đưa
tới hắt chén đó. Chu Vũ Đế sau khi nghe nói lại thì thực tình dở khóc dở
cười, lửa giận cuộn trong bụng không có chỗ trút. Chuyện này không thể
trách ai được, chỉ có thể tự oán mình trước đây gây nên nghiệp chướng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.