CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 495

“Tiễn đến đây được rồi, nàng về đi.” Tuy đã cố thả chậm bước chân nhất

có thể, nhưng cửa cung chẳng mấy chốc đã sừng sững trước mặt, Chu Vũ
Đế cẩn thận khép chặt tà áo khoác lông cừu cho nàng, phủi vài đóa hoa
tuyết đậu trên vai nàng xuống, dịu dàng mở miệng.

“Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng.” Mạnh Tang Du nhún gối hành lễ,

thấy hắn vẫn không động đậy, ngẩng đầu dùng ánh mắt dò hỏi. Theo lý, cô
phải nhìn theo đến khi ngự liễn của hắn khuất hẳn tầm mắt mới có thể rời
đi.

“Nàng đi trước đi, trẫm ở đây nhìn nàng.” Chu Vũ Đế xoa xoa chóp mũi

ửng đỏ vì giá lạnh của Tang Du, giọng nói khó nén được cưng chiều, thấy
đôi mày thanh tú kia khẽ nhíu lại, đang định từ chối, lập tức nắm lấy vai
nàng, xoay người cô lại, “Đi đi, nàng đi rồi trẫm đi.” Ngữ khí mạnh mẽ
không cho phép kháng cự.

Mạnh Tang Du sửng sốt gật đầu, đi lên trước một đoạn, quay lại, hắn

quả nhiên vẫn đứng yên ở cửa cung nhìn cô, thấy cô nhìn lại, giơ tay lên
vẫy vẫy, như giục cô về nhanh một chút. Đón bóng dù Phùng ma ma giương
che, khóe môi Mạnh Tang Du cong lên một nụ cười thoải mái. Người đàn
ông này tuy trăm ngàn thứ không tốt, nhưng cũng có một điều hơn người
khác, những điều hắn hứa thành lời cho đến bây giờ đều không bỏ quên.
Hắn nói sẽ giúp mình tìm cha, nói chắc chắn sẽ báo cho mình đầu tiên, hắn
đều làm được. Cô thực lòng cảm tạ.

﹡﹡﹡﹡

Hôm sau, vết thương của Hoàng thượng đã chuyển biến rất tốt, lâm triều

trở lại như trước. Giờ Dần canh ba, các vị đại thần đứng ở điện Thái Hòa
rực sáng đèn đuốc, chờ hoàng thượng giá lâm. Quan viên văn võ chiếu theo
phẩm cấp cao thấp mà xếp thành hàng trái phải, phân biệt rõ ràng. Nếu là
ngày thường, mọi người hiếm khi không hàn huyên vài câu, nhưng bây giờ
không khí cực kỳ ảm đạm, nhiều người lộ vẻ không yên, âu lo sốt ruột.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.