CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 564

nhiều như vậy? Người khác có ra sao cũng chẳng phải việc của cô, chỉ cần
từng ngày đều trôi yên ả với mình là được.

Chu Vũ đế thay quần áo xong, vén rèm lên xem thử, thấy cô thở đều,

mặt mày im tĩnh, gò má vương chút sắc hồng, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu,
không nhịn được cúi đầu cười, xáp lại má cô hôn một cái.

“Đúng giờ Thìn phải đánh thức nương nương các ngươi dậy, không

được để nàng bỏ bữa sáng, không tốt cho sức khỏe.” Bước ra ngoài điện,
lúc đi qua mấy người Phùng ma ma, hắn sẽ sàng dặn lại.

Ba người Phùng ma ma cúi đầu vâng dạ. Hắn vừa lòng vuốt cằm, rảo

bước đi.

Các vị đại thần bị áp lực suốt gần một tháng nay vui sướng phát hiện,

hôm nay tâm tình của hoàng thượng đặc biệt khởi sắc, vầng mây đen đã tan
đi rất nhiều, có vẻ thần thanh khí sảng, ác khí cả người đã dịu xuống, khóe
môi đọng một nụ cười ấm áp.

Có vài người biết lợi dụng thời cơ, vội vàng đệ trình tấu chương về

chuyện rét đậm rét hại bão tuyết hoành hành, hoàng thượng cũng chỉ khẽ
nhíu mày, ra lệnh cho những người có liên quan dốc sức giúp đỡ vùng bị
thiên tai, chứ không hề giận dữ. Buổi triều kết thúc trong yên bình, dạo gần
đây ngày nào cũng có quan viên bị chém đầu cả nhà, hôm nay lại gió êm
sóng lặng ngoài dự kiến.

Nếu hoàng thượng cứ tiếp tục vui vẻ như thế thì tốt biết mấy! Vô số đại

thần với thái dương ướt sũng mồ hôi lạnh lê người ra khỏi điện Thái Hòa,
âm thầm cầu nguyện.

Chu Vũ đế nhẹ nhàng trở lại Càn Thanh cung, bắt đầu xử lý đống tấu

chương chất chồng như núi trên bàn, nét cười nơi khóe môi từ lúc rời
giường đến giờ vẫn không tắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.