ngoãn bị cô lau, Thời Yên nhìn anh, thật là vừa tức vừa buồn cười: "Anh tự
tin về công năng chống nước của mình quá nhỉ, là máy móc thì sẽ hỏng,
anh cũng cần bảo dưỡng cho mình."
Lần trước là như thế, lần này lại như vậy, dính mưa nhiều lần như vậy
cô cũng không dám bảo đảm anh có bị hỏng hay không.
Lục Cảnh Nhiên nhìn cô, không nói gì, Thời Yên bị anh nhìn có chút
không được tự nhiên: "Anh nhìn em như vậy làm gì?"
Lục Cảnh Nhiên cầm bàn tay cô đang đặt trên sườn mặt mình, hôn lên
ngón tay cô, người Thời Yên run lên như bị điện giật: "Anh sao thế?"
Lục Cảnh Nhiên vẫn không trả lời, hôm nay đã là thứ hai, "thứ sáu
đẫm máu" gần ngay trước mắt, anh lại cảm thấy sợ hãi. Rõ ràng anh là
người máy, rõ ràng anh đã tiêm kháng thể cho cô, nhưng anh sợ, anh sợ cô
sẽ giống như lần trước, bỏ lại anh mà đi.
Dĩ vãng đều là Lục Cảnh Nhiên có thể phát hiện cảm xúc của Thời
Yên, nhưng lần này Thời Yên cũng đã nhận ra cảm xúc của anh. Cô biết
hình như anh đang sợ cái gì đó, nhưng không biết rốt cuộc anh sợ cái gì.
Ở trong mắt cô, anh là một người máy không gì không làm được,
người máy, cũng biết sợ hãi ư?
Cô thuận tay vắt khăn lông lên cổ anh, vòng lên cô, nhích lại gần hôn
lên môi anh một cái. Cảm nhận được đôi môi mềm mại của cô, cái tay ướt
đẫm của Lục Cảnh Nhiên ôm eo cô, kéo cô vào lòng mình, cúi đầu gia tăng
nụ hôn này.
Toàn thân anh đều ẩm ướt làm Thời Yên bị ôm không thoải mái lắm,
cô và anh hôn nhau một lát, liền thở hổn hển ngẩng đầu từ trong lòng anh:
"Anh đi thay quần áo trước đi."