"Nhưng em không tra được tin tức nào liên quan đến loại vi-rút này
trên mạng...... Chẳng lẽ đây là vi-rút năm mươi năm sau?" Nhưng cũng
không đúng, vi-rút năm mươi năm sau thì anh đâu cần xuyên về năm mươi
năm trước tiêm cho cô chứ?
Lục Cảnh Nhiên nói: "Không phải, đây là vi-rút niên đại này, chẳng
qua hiện tại còn chưa bùng nổ quy mô lớn."
Thời Yên sửng sốt một chút, không hiểu sao tâm trạng có chút khẩn
trương: "Vậy khi nào sẽ bùng nổ?"
Lục Cảnh Nhiên lại im lặng một lát mới nói: "Thứ sáu này."
Cái này ngược lại Thời Yên im lặng, hôm nay đã là thứ hai, cách thứ
sáu chỉ còn chưa đến bốn ngày.
Lục Cảnh Nhiên nhìn cô cau mày, liền hỏi: "Em tin lời anh nói?"
Đứng ở góc độ con người mà nói, mấy lời vừa rồi của anh thật là vô nghĩa.
Thời Yên lại gật đầu, vẻ mặt chuyên chú nhìn anh: "Em tin, bởi vì anh
sẽ không nói dối em."
Lục Cảnh Nhiên cảm thấy vị trí trái tim mình khẽ nhảy lên, nhưng rõ
ràng anh không có trái tim.
Thời Yên nói: "Anh từ năm mươi năm sau trở về là để ngăn cản vi-rút
bùng nổ?"
Lục Cảnh Nhiên lắc đầu: "Anh chỉ muốn cứu em."
Thời Yên lại nghĩ đến anh không nói hai lời đã tiêm kháng thể vào
người mình: "Em...... chết vì vi-rút hả?"
Vị trí trái tim Lục Cảnh Nhiên lại nhảy một cái, sự kiện kia đã qua
năm mươi năm, nhưng tất cả chi tiết về cô, đến nay anh đều nhớ rõ rành