CÙNG NAM CHÍNH NGỌT VĂN YÊU ĐƯƠNG - Trang 147

Thời điểm hàm răng đâm thủng da thịt cô, như thể mặt hồ mùa xuân

phá băng nháy mắt, máu thơm ngọt chui vào khoang miệng, mang cho thân
và tâm Lục Cảnh Nhiên thoả mãn cực hạn trước nay chưa từng có.

Thời Yên cảm thấy thân thể bay bổng của mình càng ngày càng nặng,

không chỉ có như thế, còn giống có người châm lửa bên cạnh cô.

Nóng, nóng không chịu nổi, cô phảng phất như người đi một ngày một

đêm ở sa mạc, yết hầu sắp toát ra khói.

Thân thể đang khát vọng gì đó cực độ, nhưng cô lại không biết là cái

gì, cô nghe thấy có người ở bên tai gọi tên cô, liền chậm rãi mở mắt. Người
trước mắt vẫn như cũ là Lục Cảnh Nhiên, cô vươn tay về phía anh, phun ra
một chữ thất thanh: "Khát......"

Lục Cảnh Nhiên bắt lấy tay cô, ôm cô vào lòng. Anh giống như đang

nói gì đó, Thời Yên không nghe rõ, cô chỉ cảm thấy trên người Lục Cảnh
Nhiên tản mát ra hơi thở mê người, cô rất thích.

Cô hơi hơi ngẩng đầu lên, bản năng hé miệng, cắn trên cổ Lục Cảnh

Nhiên.

Lục Cảnh Nhiên kêu rên một tiếng, không đẩy cô ra, ngược lại ôm cô

chặt hơn nữa. Sau khi Thời Yên cắn thủng làn da của Lục Cảnh Nhiên, rốt
cuộc hiểu mình đang khát vọng cái gì.

Cô muốn máu anh.

Máu Lục Cảnh Nhiên như nước suối mát lạnh, rót vào thân thể khô

nóng của cô, loại cảm giác này quá mức mỹ diệu, thế cho nên cô ôm Lục
Cảnh Nhiên, tham lam mà mút vào. Sắc mặt Lục Cảnh Nhiên mắt thường
có thể thấy được trắng dần, Kiều Vũ ở một bên gấp đến độ không được:
"Tổng giám đốc, không thể để cô ấy hút nữa! Như vậy nữa ngài sẽ......"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.