CÙNG TẤN TRƯỜNG AN - Trang 291

Lê Sương cũng đứng lên, nhưng do ngồi ngủ quá lâu, mạch máu

không thông, trong nháy mắt Lê Sương đứng dậy liền cảm giác chân tê dại,
giống như vạn con kiến bò, nàng lệch hướng, Tấn An vội vàng đỡ.

Đúng là người chồng mẫu mực thiên hạ. Trước đó sát khí vẫn còn lưu

chuyển trong tròng mắt, bây giờ lại lập tức toát ra mấy phần lo âu cùng... sợ
hãi, giống như đứa trẻ đối với vật mình trân quý nhất, bưng sợ ngã, ngậm
sợ tan.

Lê Sương khoát tay một cái, trấn an nói: "Chân tê mà thôi, không có

sao."

Nàng để Tấn An đỡ nàng đến cạnh cửa: "Tối nay để cho Tấn An đi ra

ngoài đi."

Vu Dẫn trầm mặc chớp mắt: "Bên ngoài bây giờ còn rất nhiều người

đấy, y bà của ta cũng bảy tám mươi rồi, không chạy nổi đâu."

Lê Sương biết Vu Dẫn lo, nàng tin Tấn An, không biết tại sao, chỉ là

tin tưởng hắn. Nhưng người khác không như vậy: "Ngươi cầm còng sắt tới,
còng ta cùng Tấn An lại, như vậy được chưa? Hắn không phải phạm nhân,
không nên bị nhốt ở chỗ này."

Ánh mắt Tấn An khẽ động, tròng mắt liếc nhìn vết thương trên cổ Lê

Sương, nhìn cả cổ tay mảnh khảnh của nàng, mặc dù nàng ở trong mắt
người khác là người đứng đầu thiên quân vạn mã, nữ tướng quân có thể ra
trận giết địch, nhưng trong mắt Tấn An, hắn chỉ muốn giấu Lê Sương ở
phía sau, để cho nàng ở nơi an toàn nhất.

"Ta đợi ở chỗ này cũng được." Tấn An nói, "Nàng cũng không phải

phạm nhân, không cần vì ta mà bị trói buộc."

Lê Sương đảo mắt nhìn hắn. Đang lúc yên lặng, bỗng nhiên "cạch "

một tiếng, là cửa tù được mở ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.