CUỘC CHIẾN BẢO VỆ OLYMPUS - Trang 246

Nirad bằng cẩm thạch và tới chỗ tượng đá của cha cô và Pegasus. Emily
cảm thấy đau nhói trong lồng ngực khi cô nhìn sâu vào những biểu hiện
đau đớn trên khuôn mặt của cả hai người.

Thần Jupiter đặt cô xuống đất. Emily vòng hai cánh tay ôm chặt lấy cha

và nhón chân lên để hôn vào bên má bằng đá của ông. “Hãy quay lại với
con, cha ơi.”

Ôm chặt lấy cha trong vòng tay, Emily có thể cảm nhận được sức sống

đang chảy trở lại trong người của cha cô khi lớp đá dần mờ dần và da thịt
ông trở lại. Sau một hơi thở ngắt quãng, cha cô mở choàng mắt và thấy cô
đang ở trong vòng tay mình.

Em!” Cha cô kêu lên. Ông nhấc bổng cô lên không trung và trao cho cô

một cái ôm chẳng khác gì của thần Jupiter. Đôi mắt ngấn lệ khi ông vùi mặt
mình trong mái tóc đen dài của con gái. “Emily của cha, Emily xinh đẹp
của cha!”

“Cha ơi!” Emily kêu lên, đột nhiên lại nghe như tiếng đứa trẻ gọi. Cô

bám chặt lấy cha mình. Đó là chặng đường dài nhất trong cuộc đời non trẻ
của cô để có được khoảnh khắc này, và cô không muốn nó kết thúc.

Cha cô đặt cô xuống và nhìn xung quanh cung điện. Ông quệt ngang đôi

mắt ướt nhèm của mình. “Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?”

Thần Jupiter chìa tay ra. “Con gái ông đã cứu tất cả chúng ta. Ông nên

cảm thấy thật tự hào.”

“Tôi rất tự hào mà,” ông hạnh phúc đáp lời.

Được cha dìu bên cạnh, Emily nhảy lò cò qua chỗ Pegasus. Nỗi đau của

sự biến đổi được khắc sâu trên khuôn mặt bằng đá cẩm thạch của con tuấn
mã, và biểu lộ trên đôi cánh còn đang chưa mở hết của nó. Emily vòng đôi
tay quanh cái cổ bằng đá lạnh lẽo của con ngựa và áp má mình vào lớp đá
cẩm thạch trắng. “Tha thứ cho chị, Pegs,” cô thì thầm khe khẽ, “nhưng chị
không thể giết thần Jupiter để cứu em được. Làm ơn, làm ơn tha thứ cho
chị. Hãy quay lại, chị cần em mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.