CUỘC CHIẾN ĐI QUA - Trang 1047

- “Tốt đẹp” là thế nào? - Ông Tsanka hét lên. - Tôi đã mất tất cả! Tất

cả! Làm sao tôi có thể bình tâm lại được? Làm sao?... Ông cút đi cho khuất
mắt! Đồ đáng nguyền rủa!

- U, u, u, - ông Bushman tru lên, - cậu gần như đã tệ lắm rồi. Thôi, cố

gắng chịu đựng, chỉ còn một chút nữa thôi.

- Ông cút đi! - Ông Tsanka lại gào lên.

- U, u, u, - ông Bushman lại tru lên, đột ngột lượn vài vòng vui vẻ

trong không khí rồi quay lại. - Hẹn sớm gặp lại cậu, Tsanka yêu quý. - Ông
Bushman phẩy tay rồi biến mất.

“Vậy là ta lại trở thành kẻ sống sót duy nhất”, - ông Tsanka nằm trên

mặt tuyết bẩn thỉu, mắt mở, buồn rầu ngẫm nghĩ. Ông vẫn còn thở và vẫn
còn cảm nhận được mảnh đất quê hương đang phả lên hơi lạnh ẩm ướt.
Ông không muốn ngồi dậy, mà cũng không thể ngồi dậy, ông không còn
mong muốn gì nữa, đối với ông tất cả đã trở nên chán ngắt, cuộc sống cũng
làm ông chán ngán, hành hạ ông đến kiệt quệ. Có lẽ đây là lần đầu tiên
trong đời ông cảm thấy một sự yên bình tuyệt đối, ông không còn cảm nhận
được sức nặng của cơ thể, không có một cơn đau nào làm ông phải bận tâm
nữa, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa, xa lạ, dửng dưng, thậm chí cả chính cơ
thể mình cũng vậy. Ông nghe thấy nhịp đập yếu ớt, dồn dập của con tim, và
ông còn nghe thấy hơi thở ngắt quãng của mình, mỗi lúc một thưa dần. Ông
Tsanka cảm thấy một sự thanh thản, ông chẳng còn sức đâu mà suy nghĩ,
mà sống, mà đau khổ nữa.

Một cơn gió mạnh và lạnh ngắt nổi lên. Những hạt hơi nước lạnh như

băng bám đầy trên mặt ông. Tuyết bắt đầu rơi, vừa ẩm vừa dày. Ông Tsanka
có cảm giác như nghe thấy tiếng những bông tuyết chậm chạp đáp nhẹ
xuống cái trán hói để trần của ông. Những bông tuyết trên mặt tan ra thành
những vệt nước nhỏ chảy theo những vết nhăn sâu trên khuôn mặt già nua.
Bằng đầu lưỡi, ông cảm nhận được vị ngọt của hơi ẩm. Hơi ẩm lạnh giá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.