CUỘC CHIẾN ĐI QUA - Trang 105

thật lòng mà nói, việc gọi hắn là kẻ nợ máu chỉ mang ý nghĩa tượng trưng
thôi… Nhưng dù sao thì chúng ta cũng đã trả thù cho em trai!”

Màn sương tan dần lúc nào không hay, mặt trời mùa xuân rụt rè ló

dạng. Trong hẻm núi lũ chim hân hoan ca ngợi tình yêu. Trên các sườn núi
nắng vàng rực rỡ, một con đại bàng cô đơn sải cánh chao lượn. Trên phía
thượng nguồn dòng nước, hàng đàn hươu cái Kavkaz xúm lại uống nước
buổi sáng. Một con hươu đực vóc dáng to lớn, hùng dũng, kiêu hãnh đứng
một bên: cái đầu to lớn của nó với hai nhánh sừng mới mọc dài thêm ra
trong mùa xuân lắc qua lắc lại, đề phòng mọi sự nguy hiểm. Hai lần, con
nai đực lạnh lùng đưa mắt về phía ông linh mục. Lũ hươu cái bình thản,
chậm rãi uống từng ngụm nhỏ để xoa dịu cơn khát rồi quay người lại, lặng
lẽ khuất dần sau những bụi cây phỉ tử rậm rạp, khoe cho ông già thấy
những chiếc đuôi trắng như tuyết.

Mượn chiếc ghế đẩu bằng gỗ ở nhà bà Haza, ông Baki-Haji mệt mỏi

làm cái lễ cầu nguyện đáng buồn.

- Ông Baki, - bà Haza gọi với theo. - Tôi vừa hái ít anh đào tươi, ông

muốn tôi sấy khô cho ông hay nấu mứt dẻo?

- Tôi không cần gì cả. - Ông linh mục phẩy tay.

Đến nơi, ông đi vòng quanh khá lâu, lắc đầu. “Ôi, một lũ ngu! Không

thể giao việc gì quan trọng cho Kosum được. Nó chôn người ta không theo
hướng đông-tây như tục lệ, mà là hướng bắc-nam… Đúng là một lũ dở
hơi!”

Ông còn càm ràm mấy câu nữa rồi ngồi xuống, lấy từ trong người ra

cuốn kinh Koran nhỏ, và không cần nhìn, ông đọc thuộc lòng đoạn kinh cầu
nguyện. Cặp mắt ông đờ đẫn nhìn vào khoảng không vô định nào đó, còn
những ý nghĩ về chuyện đời thì nặng nề…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.