CUỘC CHIẾN ĐI QUA - Trang 108

Từ nhỏ ông Baki-Haji có hai niềm đam mê: chó và ngựa. Sau khi trở

thành linh mục, ông không được phép nuôi chó, rồi cùng với tuổi tác, lũ
ngựa không còn nghe ông nữa, cưỡi những con nghẽo già ông không muốn,
mà cưỡi những chú ngựa non nhanh nhẹn thì ông không thể điều khiển nổi,
hơn nữa phóng nhanh quá cũng chóng mặt. Năm năm trước, ông Baki-Haji
đến Kabarda chơi và mang về mấy thùng ong - món quà của một ông bạn
người Adygea (1). Từ dạo ấy đến nay, ông Baki-Haji rất thích cái công việc
yên tĩnh và thanh bình này…

-----

(1)Thuộc nước Cộng hòa tự trị Adygea trong Liên bang Nga.

Trời sẩm tối, nhưng ông linh mục vẫn còn lẩm nhẩm hát và loay hoay

với những thùng ong: ông mang ra đường, xếp thành hàng, ngắm nhìn bốn
phía. Kosum, Basnak và những người họ hàng gần, không hiểu được công
việc thường nhật của ông già, có vẻ khó chịu, lo lắng luẩn quẩn bên cạnh,
quấy rầy ông. Cuối cùng, ông Baki-Haji chăm chú nhìn mọi người rồi bình
thản nói:

- Hãy nghe cho kĩ lời tôi nói đây. Không được thổi bùng ngọn lửa lên

nữa. Cần phải sống, sống như ta đã từng sống, chỉ có bằng cách đó chúng ta
mới tìm được lối thoát. Sáng mai, khi mặt trời lên, tất cả phải ra đồng, phải
cày ải. Mùa xuân sắp trôi qua, vậy mà chúng ta vẫn còn chưa gieo hạt. Giá
còn Aldum, tôi sẽ không phải lo lắng đến thế, còn bây giờ, tất cả đang đè
lên vai tôi… Tất cả mọi người hiểu hết rồi chứ? Tất cả! Cầu mong đêm nay
sẽ là một đêm an lành!

Cho đến sáng, ông linh mục cứ bị những cơn mê hành hạ mãi: ông mơ

thấy, lúc thì chủ tịch ủy ban, điếu thuốc cắm trên môi, nhìn ông cười ngạo
mạn, lúc thì bà mẹ của anh ta, điên cuồng lồng lộn trong sân. Có đến mười
lần ông Baki-Haji phải dậy bước ra sân, đứng nhìn mãi lên bầu trời đầy sao,
cao thăm thẳm, lắng nghe sự tĩnh lặng của đêm - ông có cảm giác, tất cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.