CUỘC CHIẾN ĐI QUA - Trang 138

Sáng hôm sau, ông bác đánh thức Tsanka dậy.

- Tsanka, Tsanka, dậy thôi. Đã đến giờ cầu kinh sáng rồi. Hôm qua

cháu đã bỏ buổi kinh… Dậy đi! - Ông lão khẽ chạm vào vai cậu, dịu dàng
nói bằng một giọng chan chứa tình yêu thương.

Toàn thân Tsanka ngứa ngáy vì những vết rệp cắn.

Bước ra đường, Tsanka vô cùng ngạc nhiên: ngay trong rừng, giữa

những cây dẻ gai cổ thụ cao to là những căn nhà xiêu vẹo, xấu xí, xây cất
lộn xộn, cách xa nhau trên các sườn đồi.

- Ở đây, cứ mỗi bước chân có một mạch nước và từng nhà được xây

bên từng mạch nước ấy. Nếu đốn rừng để làm nhà thì các mạch nước cũng
biến mất. Người ta bảo vệ thiên nhiên như vậy đấy, không phải như ở ta. -
Ông Baki-Haji nói với đứa cháu. - Họ khác chúng ta, họ bị tách biệt hoàn
toàn khỏi thế giới bên ngoài. Hạnh phúc và bất hạnh của họ cũng nằm ở
đấy cả. Thật ra thì đám thanh niên, chỉ cần đôi lần xuống đồng bằng, nếm
thử mùi cuộc sống hiện đại là không quay về nữa. Chính vì vậy mà cuộc
sống ở đây cứ chết dần chết mòn, người trẻ ít lắm.

Sau khi cầu kinh sáng, họ đi đánh cá. Người bạn của ông linh mục

cũng là một ông già như vậy, chỉ có điều hoạt bát hơn. Ông bạn ngồi xổm
bên cái thác nước nhỏ ở dưới chân núi với cái túi nhỏ hình lưỡi xẻng.

Con cá hồi mình thon, lấp lánh màu ánh bạc lao lên khỏi mặt nước,

định băng qua thác. Ông già chỉ chờ có vậy, liền giơ cái túi vải của mình ra.
Họ chỉ bắt đúng sáu con cá nhỏ.

- Mỗi người hai con. - Ông linh mục đứng sau lưng người đánh cá giải

thích về hành động của ông ta. - Theo luật tục địa phương, việc bắt cá chỉ
được tiến hành cách nhật, theo thứ tự các gia đình, và mỗi nhân khẩu chỉ
được bắt một con cá. Đôi khi đàn cá biến mất. Đây là cách để họ bảo vệ
đàn cá. Đối với chúng ta là khách, có ngoại lệ, được bắt hai con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.