CUỘC CHIẾN ĐI QUA - Trang 482

quên đi cơn ác mộng khủng khiếp. Một số người đào được đủ số quặng.
Không ai muốn làm việc, tất cả chỉ chờ hiệu lệnh của đội trưởng, đoàn
người lộn xộn bắt đầu kéo lê trên con đường mòn nhỏ chạy về phía khu trại
cùng với giỏ quặng của mình. Tsanka đi sau đội trưởng.

- Tsanka, Tsanka, dừng lại đã. - Madar đi sau, tuyệt vọng gọi với lên

bằng tiếng Chechnya.

- Cái gì? Có chuyện gì thế? - Tsanka vẫn không quay đầu lại, vừa đi

vừa hỏi.

- Tôi không có gì cả, giỏ tôi không có gì.

Madar còn nói câu gì đó nữa, nhưng những từ cuối bị cuốn theo cơn

gió vừa nổi lên. Tsanka lạnh lùng bước tiếp, những ngón tay tê dại của anh
càng nắm chặt hơn vào quai giỏ.

- Tsanka, Tsanka, xin cậu hãy cứu tôi. Cậu có nghe tôi nói không? Hãy

cứu tôi! Xin đừng bỏ tôi. - Madar tuyệt vọng hét lên.

Cuối cùng, khi thấy Tsanka không có phản ứng gì cả, Madar liền ném

chiếc giỏ và dụng cụ đào quặng của mình đi, gạt mọi người ra, lao lên trên
con đường hẹp.

- Tsanka, dừng lại đã, xin hãy giúp tôi! Cầu xin Thượng đế và tất cả

các nhà tiên tri! Hãy giúp tôi! Hãy cứu tôi! Giỏ của tôi không có gì cả. -
Madar nói bằng tiếng Chechnya, túm chặt hai tay vào chiếc áo khoác ngắn
của Tsanka.

- Thôi đi. - Vẫn không quay lại, Tsanka hẩy vai, Madar ốm yếu bay

vào bờ tuyết bên đường, nhưng anh ta lại bật dậy, gần như bò trên bốn chân
đuổi theo người đồng hương, ngã xuống, lại đứng lên, hai tay bấu chặt vào
chiếc giỏ của Tsanka.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.