những người đi sau cùng. Những ý nghĩ lo âu hành hạ anh suốt cả chuyến
đi, giờ như lên đến đỉnh điểm. Tsanka co rúm người lại, hít thật sâu làn
không khí biển khơi để cố kìm lại cơn run rẩy. Trong hai tay anh là hai
chiếc va li bằng cac tông xám giống nhau y hệt. Chỉ có một chiếc là hơi
nặng hơn một chút. Tsanka cố co tay lên, ép chặt khuỷu tay lại để che giấu
sức nặng của nó.
Trên bến cảng, có mấy chiếc bàn gỗ kê ngay ngoài trời. Rất nhiều
quân nhân đang kiểm tra hành khách.
- Anh kia, lại đây, - một người chỉ tay về phía Tsanka, giọng lạnh như
thép.
Tsanka nhúc nhích đôi chân như không chịu nghe lời, bước đến gần
bàn.
- Giấy tờ của anh.
Tsanka cố kìm lại sự run rẩy trên đôi tay, chìa giấy tờ ra. Người sĩ
quan đọc rất kĩ, từng chữ một, lật qua lật lại tờ giấy. Tsanka như đứng tim
nhìn người sĩ quan đang kiểm tra, đồng thời nhìn thấy ngay sau lưng mình
khuôn mặt của người hành khách láng giềng trên boong tàu. Ánh mắt họ
gặp nhau trong tích tắc rồi lướt qua.
- Cái gì trong va li? - Người kiểm tra phá vỡ sự im lặng.
- Đồ đạc ạ.
- Mời anh mở ra.
Tsanka loạy hoay mãi mới mở ra được.
- Cái gì thế này?
- Áo bành tô của tôi ạ… Hành lý của tôi…