CUỘC CHIẾN ĐI QUA - Trang 838

cập đến”, “Anh nói đúng quá!”, “Một quyết định sáng suốt”, “Chuyện đã
rõ”.

Cuối cùng, họ đề cập đến vấn đề nhạy cảm nhất - về việc trục xuất.

Nhưng cả ở đây, lời quan trọng nhất vẫn thuộc về bí thư thứ hai của

Đảng bộ.

- Các đồng chí biết không, - ông Magomedaliev lo ngại nói, - nỗi bất

hạnh của giới trí thức chúng ta, và nói chung là của tất cả những người có
học trong nước cộng hòa là ở chỗ, nhân dân chúng ta còn dốt nát, tăm tối và
ngang bướng. Chính vì thế mà nhìn tổng thể, quyết định trục xuất là đúng
đắn. Các anh hãy nhìn quanh: trộm cắp, cướp giật, trốn tránh nghĩa vụ quân
sự, không muốn làm việc, mà nếu có làm việc thì chỉ làm hại… Đồng chí
Stalin biết làm thế nào bây giờ? Có thể hiểu được đồng chí ấy. Dĩ nhiên, có
một số vấn đề thái quá, nhưng vì chiến tranh nên không có thời gian. Tôi
nghĩ, rồi người ta sẽ báo cáo để đồng chí Stalin cho phép các đảng viên
trung thực được trở về. Bí thư thứ nhất tiết lộ cho tôi biết, có thể chúng ta
sẽ không đi hết chặng đường, và sẽ được trở về Tổ quốc với một lời xin lỗi.
Nói chính xác hơn, Tổ quốc của chúng ta là Liên bang Xô viết, nên dẫu có
được điều đi đâu thì chúng ta vẫn sẽ làm việc hết mình vì lợi ích nhân dân.
Thời gian đầu, tôi được dự kiến sẽ làm chủ tịch ủy ban thành phố ở
Kyrgyzstan (1). Dĩ nhiên, vị trí đó chưa tương xứng với tôi, nhưng chỉ
trong thời gian đầu. Ngay cả “đồng chí thứ nhất” của chúng ta, Andrei
Phedorovich cũng đã từng làm việc ở đó mấy năm, anh ấy bảo, phải vất vả
với cái đám man di ấy lắm, vừa đần độn, vừa u mê, anh ấy bảo thế…
Nhưng không sao, chúng ta sẽ giải quyết được với cái đám bạo loạn ấy.
Như người ta vẫn thường nói, chúng ta thế nào cũng xong, chỗ nào cần
củng cố chính quyền Xô viết là có mặt. Nào, hãy uống mừng đồng chí
Stalin!

-----

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.