CUỘC CHIẾN ĐI QUA - Trang 995

- Thôi được rồi, - người đàn bà lạnh lùng nói. - Chưa cần phải làm lễ

cầu hồn ở đây đâu. Con nghiện này sáng mai mới tỉnh, còn lũ trẻ đang ngủ.
Vậy tốt nhất là sáng mai ông đến nếu ông muốn nhìn thấy anh ta tỉnh táo.

- Phải, phải, - ông Tsanka ấp úng. - Thế thằng bé kia là con của anh

chị à? Tên nó là gì?

- Artur.

- Tên hay quá! - Ông già xoa đầu đứa bé. - Có quà từ Kavkaz cho cháu

đây. Chị thông cảm… Sáng mai, mấy giờ tôi có thể đến?

- Trước tám giờ. Còn sau đó, anh ta sẽ lại trong tình trạng như thế

này… Thôi, tạm biệt ông.

Ông Tsanka bước ra khỏi cổng với những giọt nước mắt cay đắng.

Thời tiết ở Ural đang là mùa đông. Tuyết rơi, xoáy tròn trong cơn lốc nhỏ.
Cảnh vật xung quanh u ám, hoang vắng, chỉ có những đốm sáng yếu ớt hắt
ra từ những ô cửa sổ nhỏ của ngôi nhà năm tầng. Loay hoay mãi trong
những con ngõ nhỏ, cuối cùng ông Tsanka mới ra đến con đường lớn, và
phải mất một khoản tiền lớn mới gọi được taxi chạy đến khách sạn. Trong
khách sạn không còn phòng trống. Ông Tsanka đành phải chìa thẻ cựu
chiến binh của mình ra.

- Cựu chiến binh à, thì sao nào? Hết chỗ rồi. - Người quản lý khách

sạn không thèm ngẩng đầu lên, nói. - Chẳng lẽ tôi xếp ông nằm đè lên đầu
người khác? Ở đây đang có hội nghị.

Mệt mỏi, phờ phạc, ông Tsanka ra khu tiền sảnh lạnh lẽo ngồi xuống

chiếc bành. Gió lùa lồng lộng, sàn nhà bằng đá bốc hơi lạnh, trên trần chiếc
bóng đèn neon bị cháy nhấp nháy liên tục. Ông Tsanka thu mình trong áo
bành tô, cố chọn một tư thế tương đối thoải mái và thiếp đi. Một cú đập
mạnh vào vai làm ông bừng tỉnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.