CUỘC CHIẾN ĐI QUA - Trang 997

thẳng tôi từ sân ga vào trại trẻ mồ côi ở gần ga. Ngày nào tôi cũng chui qua
hàng rào, chạy ra ga, hàng giờ liền đứng trên đường ray, chờ cha, chờ mẹ
đến đón, nhưng không có ai quay lại đón tôi cả.

- Con sống ở đấy bao nhiêu năm? - Ông già ngắt lời con.

- Đến tận mùa đông năm năm mốt. - Người con đáp.

Ông Tsanka gục đầu, khóc nấc lên.

- Ta chỉ về muộn một chút, một chút thôi, - ông rên rỉ. - Chính ta đã

bao lần nằm mơ thấy con đứng trên đường ray… Thật khủng khiếp!

- Thôi được rồi, đừng rên rỉ nữa, nào uống thêm một cốc nữa… Ôi,

thật khốn nạn! Thế đấy… - Gelany lại châm thuốc. - Sau đó người ta
chuyển tôi đến Murmansk. Tôi học hết cấp hai ở đấy, rồi chuyển sang
trường trung cấp hàng hải. Bơi lội trên biển, sau đó phục vụ trong hạm đội
tàu ngầm. Có khi cả nửa năm không nổi lên khỏi mặt nước. Đến năm sáu
ba, tàu chúng tôi gặp sự cố ở đâu đó gần Cu Ba. May mà thoát chết. Có thể,
tôi bị nhiễm xạ từ dạo ấy, đầu cứ hói dần. Sau vụ đó, tôi được giải ngũ,
chuyển đến sống ở đây, về phòng quân vụ Sverdlovsk, được cấp căn hộ hai
phòng. Tôi cưới vợ lần thứ nhất, có một con gái, rồi chia tay. Căn hộ hai
phòng phải đổi lấy căn hộ một phòng giao cho mẹ con họ, còn tôi có một
phòng trong khu tập thể. Sau đó tôi gặp Oksana. Cô ấy có một con gái lớn.
Ông nhìn thấy chưa? Nó học lớp bảy rồi. Chúng tôi lấy nhau. Ở chỗ làm
việc người ta lại cấp cho tôi một căn hộ, tức là căn hộ này đây, tôi trả lại
cho nhà nước căn phòng ở khu tập thể… Sinh được con trai Artur. Ông
thấy nó rồi hả? Thằng bé khá lắm! Nào, chúng ta uống thêm chút nữa…
Sao ông không uống? Sức khỏe à? Ông thông cảm, tôi phải đi làm. Ngồi
lâu quá rồi… Đến chiều chúng ta nói tiếp.

- Con có nhớ các anh chị, mẹ và bà nội không? - Ông Tsanka đứng

dậy hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.