CUỘC CHIẾN SINH TỒN - Trang 129

bằng âm thanh ồm ồm nhẹ nhàng trong khi mắt không rời khỏi Clive. “Quý
ông này đang làm phiền cô chăng?”

Tôi thở ra nhẹ nhõm. “Đúng vậy.”

Một nụ cười mỏng dính nở trên môi người quản lý. “Thưa ông, tôi nghĩ

đã đến lúc ông cắp đít biến khỏi cửa hàng này và không bao giờ quay trở lại
rồi đấy.”

Khuôn miệng Clive càng nhếch lên cao hơn, nhưng mắt gã lướt qua thân

hình lực lưỡng của người quản lý và rõ ràng gã nhận ra rằng đây là một
cuộc chiến mà gã khó có thể ra về mà không đổ máu. “Dù sao thì chỗ này
cũng chả ra cái vẹo gì.” Gã khịt mũi, rồi quay sang tôi. “Anh với cưng chưa
xong đâu. Cưng còn cục nợ với anh đấy.”

“Đừng có cố quá thành quá cố đấy Clive”, tôi nói. “Tôi đếch nợ anh cái

khỉ gì cả.”

Hẳn gã định nói gì đó nữa nhưng người quản lý tiến một bước về phía

gã. Clive quay người vênh váo bỏ đi, và ngay khi cửa đóng lại sau lưng gã,
tôi bất ngờ khi một tràng vỗ tay vang lên từ những người đang dùng bữa
trong cửa hàng.

Người quản lý cười toe toét và khẽ cúi đầu, rồi quay sang tôi, vẻ mặt

nghiêm túc hơn. “Thằng cha đó rắc rối đấy”, anh ta nói bằng giọng khẽ
khàng và dịu dàng đến ngạc nhiên. “Tôi sẽ tiễn cô ra xe sau khi cô dùng
bữa xong.” Đó không phải là một đề nghị.

“Cảm ơn anh”, tôi nồng nhiệt nói. Tôi có thể là một thây ma siêu cường,

nhưng có một vệ sĩ từng là đô vật, dù chỉ trong vài phút, thậm chí còn hay
ho hơn.

Anh ta mỉm cười và vỗ mạnh lên vai tôi trước khi bỏ đi. Tôi đâm đầu

vào cái bánh trước mặt và khám phá ra rằng mình thực sự không cần được
an ủi thêm một chút nào.

Bố đang nằm ngủ trên ghế nằm khi tôi về đến nhà. Đầu ngửa ra và ngáy

khe khẽ, tàn thuốc lấm tấm trên ngực áo còn phần đầu lọc thì đang lún

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.