CUỘC CHIẾN SINH TỒN - Trang 19

Ông ta bĩu môi, nhưng vẫn gật đầu. “Được thôi. Nhưng đừng quên, theo

kế hoạch thì tuần tới chúng ta gặp mặt đấy.” Ông ta lôi điện thoại ra và kéo
lên vài trang màn hình. “Thứ Tư. Chín giờ sáng.”

“Tôi sẽ có mặt”, tôi đảm bảo, mỉm cười theo cái kiểu mà tôi hy vọng là

phong thái tự tin mặc dù tôi có cảm giác trông mình giống điên loạn hơn.

“Tốt. Đừng quên đấy”, ông ta nói. “Có mấy vấn đề quan trọng chúng ta

cần thảo luận.”

“Tôi không quên đâu”, tôi hứa. “Giờ tôi phải đi rồi!” Nói rồi tôi lỉnh đi

trước khi ông ta có thể nói thêm gì và trên thực tế là lao thẳng ra xe. Tôi có
cảm giác ông ta nhìn theo khi tôi đánh xe ra khỏi đó, nhưng tôi lại quá chết
nhát nên chẳng dám quay lại ngó thử xem sao.

Hoành chưa? Sĩ quan quản thúc có “những vấn đề quan trọng” cần thảo

luận với tôi. Chẳng có cách khỉ gió nào để nghĩ đây lại là chuyện tốt lành
được cả.

Còn chứng chỉ GED nữa...? Tôi vừa rên vừa đi theo chỉ dẫn của hệ thống

dẫn đường. Dĩ nhiên, lúc quan tòa liệt kê ra các điều kiện, tôi đã rất trách
nhiệm lắng nghe. Nhưng vào thời điểm ấy, ba năm dường như là một thời
gian dài kinh dị, đến nỗi tôi chẳng cảm thấy có tí vội vã nào phải bắt tay
vào việc ấy.

Và quan trọng hơn, có một phần nhỏ xíu trong tôi cảm thấy chuyện đó

chẳng quan trọng. Trong vòng ba năm tôi sẽ nghẻo, hoặc bị bắt lần nữa,
hoặc gặp chuyện gì đó mang tính tự hủy hoại tương tự. Chắc chắn khi ấy
tôi không hề nghĩ đến bất kỳ thể loại tương lai nào.

Nhưng, tôi nhận ra với một cảm giác hơi sốc, đã gần một năm rưỡi kể từ

vụ bắt giam ấy rồi. Và giờ tôi phải học hành tất cả những thứ rác rưởi ở
trường trung học mà hồi còn đi học tôi chả buồn để mắt đến.

Mình toi hẳn rồi.

Có lẽ chuyến đi đến NuQuesCor có đôi chút ngoằn ngoèo lại là điều hay

ho, vì tôi buộc phải để tâm chú ý đến hệ thống định vị, và nó giúp tôi gạt bỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.