CUỘC CHIẾN SINH TỒN - Trang 215

tương tự. Khó mà biết chắc được, vì tôi đang phải chịu cái cảm giác tê liệt
kiểu Novocaine ở khắp người.

“Hello, bé cưng”, McKinney cười toe toét. “Thấy chưa?

Đây đã giữ đúng giao kèo. Và giờ cưng đã bị bơm đầy một lượng thuốc

tê đủ để giết chết một con voi rồi. Bọn này có cảm giác như thế sẽ hiệu quả
hơn - và ít lộn xộn hơn nhiều - so với việc bắn cưng. Các đối tác mới của
bọn này đang đem đến một vụ lớn đây.” Hắn hất đầu về phía tên còn lại và
rồi ra hiệu về phía - theo tôi đoán - hai tay bắn tỉa.

Tôi thậm chí còn chẳng thể chớp mắt, nhưng rõ ràng vẫn có thể ném ánh

mắt hình dao găm về phía McKinney bởi vì hắn cười khùng khục. “Trò vui
đang ở phía trước, Angel ạ. Vui lắm.”

CHƯƠNG 24

Khi tôi đã bị còng tay và cùm chân chắc chắn, bọn chúng liền tiến hành

lục soát khắp người tôi. Nếu tôi có thể chửi thề - hoặc thậm chí có thể thở
thật sâu - hẳn tôi đã làm thế khi bọn chúng tìm được túi não trong túi quần
của tôi. Thay vào có tôi chỉ có thể thầm ré lên kinh hoảng.

“Chúa ơi”, tôi nghe một tên lẩm bẩm. “Đây có phải...?” “Não ấy hả?”,

McKinney trả lời. “Nó đấy. Và nó là thứ cuối cùng mà lúc này chúng ta để
con khốn có trong tay.”

“Kinh quá”, tên đầu tiên kêu lên.

McKinney đáp lại bằng tràng cười rống. “Chà, tốt hơn hết mày nên

nhanh quen với nó đi.”

Sau đó, chúng đặt tôi vào một cái thùng kim loại lớn nào đó. Nhưng nó

có nhiều lỗ thông khí, nên rõ ràng chúng sẽ lỏng tay với tôi khi mà không
để tôi bị chết ngạt. Tôi không còn biết đến thời giờ nữa, nhưng dường như
cũng chẳng mất nhiều thời gian trước khi cơn tê liệt phần nào giảm bớt lan
tỏa khắp chân tay, và tôi đã có thể lúc lắc ngón tay ngón chân.

Nhưng khi tình trạng tê liệt giảm đi thì cơn đói lại tăng lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.