CUỘC CHIẾN SINH TỒN - Trang 37

“Đừng cố làm gì”, hắn nói, giọng trầm đục với vẻ cảnh cáo trong khi tay

nâng khẩu súng lên nhắm thẳng vào trán tôi. “Bắn cô sẽ làm mọi thứ tung
tóe và trở nên phức tạp hơn mức cần thiết. Nhưng nếu cô ép tôi, tôi sẽ làm
điều mình phải làm.”

Nuốt chửng xuống, tôi gật đầu, rồi xoay người lại. Hắn sẽ không để mình

thấy mặt đâu, tôi tự nhủ. Hắn sẽ không làm thế nếu lên kế hoạch từ trước là
sẽ giết tôi. Thế nhưng tôi vẫn thở dốc khi hắn kéo hai tay tôi ra sau và trói
chặt lại bằng hai sợi dây kéo khóa.

“Nằm xuống sàn”, hắn ra lệnh. Tôi mụ mẫm làm theo, và vài giây sau

hắn trói hai chân tôi theo cùng cách thức.

Sau khi xử lý xong, hắn chả thèm để ý gì đến tôi nữa.

Với động tác nhanh nhẹn, hắn nhấc túi đựng xác lên và lẳng qua vai, rồi

lướt khỏi cửa. Tôi nghển cổ quay lại và thoáng thấy một chiếc xe màu sậm,
nhưng cánh cửa sập lại trước khi tôi có thể nhìn thêm được gì khác.

Hít vào thật sâu, tôi giật mạnh sợi dây cột trên cổ tay, xuýt xoa khi cơn

đau xé chạy dọc cánh tay lúc sợi dây ni lông bị bứt đứt. Có thể tôi chưa nạp
đủ não để có được siêu tốc độ, nhưng tập hợp chút sức lực để thoát khỏi sợi
dây khóa thì không phải vấn đề. Hai cổ chân bị trói cũng không là vấn đề
nốt, mặc dù tôi có nhìn thấy sợi dây đã cứa đứt cổ tay mình. Một vệt máu
mỏng từ từ rỉ xuống tay tôi. Trong một giây tôi nghĩ đến chuyện lao ra
ngoài xe nạp đủ não để chữa lành cái vết quái quỷ ấy, nhưng rồi đột nhiên
tôi nghĩ kỹ hơn về chuyện đó.

Không, nếu tôi không bị vết tích gì thì sẽ chẳng có ai tin được là tôi đã bị

trói.

Với hai cổ tay rướm máu và thái độ cáu kỉnh, tôi vớ lấy cái điện thoại

trên bàn rồi quay số 911.

CHƯƠNG 5

Ýanh là sao, không có video giám sát á?”, tôi gặng hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.