CUỘC CHIẾN SINH TỒN - Trang 93

Quả đỏ mặt của tôi biến thành cảm giác tự hào. Tôi lùi lại để Sean có

thêm không gian chụp ảnh, rồi tiếp tục giúp hoàn thành phần còn lại của ca
phẫu thuật. Đến lúc tới lượt tôi khâu lại vết rạch chữ Y trên ngực Marianne,
tất cả những người khác đều đã ra ngoài. Tôi hoàn thành công việc trong
yên bình trong khi bác sĩ Leblanc ghi chép lại, rồi tôi cẩn thận chuyển trả
cô ấy vào túi đựng xác. Sau khi khóa cái túi nhựa lớn chứa toàn bộ các cơ
quan nội tạng mà bác sĩ đã tách ra và lấy mẫu, tôi đặt nó vào trong túi xác
luôn, giữa hai chân cô ấy. Mình sẽ không đánh chén bộ não này, tôi quyết
định trong lúc đẩy cái xác quay trở lại phòng lạnh. Chẳng đời nào tôi có thể
ăn một người mà mình quen biết và lại còn yêu quý nữa.

Bác sĩ Leblanc đã sẵn sàng và đang chờ tôi khi tôi quay trở lại phòng mổ

cùng với cái xác tiếp theo trong ngày: Một người đàn ông ngoài đôi mươi
gần như cầm chắc khả năng ra đi vì sốc thuốc. Những ca thế này vẫn khiến
tôi ớn lạnh mỗi khi phải xử lý. Nhờ ân điển của Đức Chúa trời mà tôi mới
thoát

[5]

và các kiểu rác rưởi như vậy, dù đúng ra là tôi chẳng tin vào khả

năng Đức Chúa trời có liên quan đến việc tôi bị biến đổi thành thây ma.
Thế nhưng, nếu đêm hôm ấy không bị biến đổi thì tôi đã cầm chắc cái chết.

Tôi đã phê như con tê tê, rồi thằng khốn suýt trở thành kẻ cưỡng hiếp tôi

đã lén bỏ Rohypnol vào trong ly rượu của tôi. Khi tôi lăn ra bất tỉnh và bắt
đầu bị khó thở, thằng khốn đó hoảng vía liền thẳng đường đưa tôi ra ngoài
đầm lầy để thủ tiêu xác. Trên đường đi, hắn cua quá gấp và bị tai nạn. Có
không vì tình trạng sốc thuốc thì nội các vết thương trên người cũng đủ để
tiễn tôi về miền cực lạc nếu Marcus không nhìn thấy vụ tai nạn và đưa ra
quyết định chớp nhoáng làm điều duy nhất có khả năng cứu cái mạng của
tôi.

Tôi đưa cái xác của nạn nhân sốc thuốc lên bàn và chuẩn bị mọi thứ

trong khi bác sĩ Leblanc tiến hành những bước khám nghiệm đầu tiên và
ghi chép lại. Tôi lùi ra sau khi ông cầm lấy con dao mổ từ tủ bên cạnh.
Nhưng trước sự ngạc nhiên của tôi, ông đưa con dao cho tôi, bằng đầu cán.

Tôi tự động đón lấy con dao, ngơ người ngó trân trân, rồi ngước lên nhìn

ông. “Ơ. Bác đang đùa, đúng không? Bác muốn cháu mổ anh ta sao ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.