CUỘC CHIẾN THỪA KẾ - Trang 163

có thể cứu chuộc những gì tổ tiên chúng ta đã làm. Em không bao giờ được
kể cho một ai, đặc biệt là bố.”

Ngay lập tức, cô biết anh trai cô muốn nói điều gì. “Làm thế nào mà em
làm điều này một mình được cơ chứ?”

“Anh không nghi ngờ gì em cả, em gái. Bây giờ em là hy vọng cuối cùng...
mẹ tỉnh chưa? Mẹ, mẹ tỉnh chưa?”

Su Yi cảm nhận được một bàn tay đặt trên vai mình, và bỗng nhiên cô
không còn ở trong ngôi đền tinh xảo ở Ranakpur nữa, và vị thầy tu có đôi
mắt xanh lơ cũng biến mất. Bà thấy mình tỉnh dậy trong căn phòng của
mình ở Tyersall Park, ánh nắng ban mai rọi vào mắt bà.

“Mẹ, mẹ đã tỉnh chưa? Con đưa giám mục See tới gặp mẹ.” - Victoria ríu
rít nói.

Su Yi khẽ buông ra một tiếng rên.

“Tôi nghĩ có lẽ bà ấy đang đau.” - giám mục See nói.

Su Yi lại rên lần nữa. Cái đứa con gái khó chịu này chỉ tổ phá quấy mình
khỏi những giây phút sống động nhất đời mà thôi. Ah Jit đang nói chuyện
với mình, Ah Jit đang cố gắng nói với mình điều gì đó, và bây giờ anh ấy
đã biến mất rồi.

“Để tôi gọi y tá.” - Victoria nói bằng giọng lo lắng. “Mẹ vừa được tiêm quá
nhiều hydrocodone, thực sự thì mẹ không cảm thấy gì mới phải. Họ bảo
đấy có thể là ảo giác, thế thôi.”

“Ta không đau, chẳng qua là con đánh thức ta dậy đột ngột quá thôi.” - Su
Yi cáu kỉnh lẩm bẩm.

“Vậy thì giám mục See đang ở đây để cầu nguyện cho mẹ—”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.