nhiều.
Ví dụ, hãy giả sử công ty bạn phải quyết định phát triển sản phẩm, như phát triển loại
sản phẩm nào và cần đầu tư bao nhiêu thời gian và tiền bạc vào đó.
Đương nhiên, nếu bạn chịu trách nhiệm việc này, bạn phải yêu cầu những người có
liên quan nói cho bạn biết họ thích cách tiếp cận nào. Tất cả bọn họ sẽ tranh cãi quyết
liệt về việc làm thế nào và có nên làm không. Họ sẽ không thống nhất được, cũng như
sẽ không nói cho bạn biết điều họ thực sự nghĩ.
Tiếc thay, nếu bạn càng ở vị trí cao trong một tập đoàn, mọi người càng cố gắng che
giấu sự thật với bạn. Họ cho rằng sẽ là sáng suốt nếu tâng bốc bạn, hoặc sẽ là khôn
ngoan khi che đi những điểm yếu trong quá trình hoạt động. Họ không phải là những
kẻ nói dối vô lý nhưng rất có thể họ sẽ là những người ủng hộ vô lý cho phòng ban
hay bộ phận của họ. Với một nhóm những người như thế này, sẽ rất khó phát hiện ra
thực chất của vấn đề.
Chẳng hạn, những người bán hàng, luôn muốn có ngay lập tức sản phẩm bạn đang
xây dựng với mức giá rất thấp, với càng nhiều đặc điểm càng tốt, và đương nhiên với
mức hoa hồng cao nhất. Họ sẽ lập luận rằng họ không thể bán nó theo bất kỳ điều
kiện nào khác và bảo với bạn rằng không nên đòi hỏi bất kỳ một cam kết nào. Họ
thừa biết rằng có thể bán sản phẩm ấy với ít đặc điểm hơn và các điều kiện vừa đủ để
thu được lợi nhuận, nhưng tại sao họ lại phải thú nhận điều đó ngay lập tức?
Trong khi đó, phụ trách tài chính lại nói rằng bạn sẽ không bao giờ kiếm được chút
tiền nào từ sản phẩm này trừ khi bạn tính gấp đôi mức giá mà những người bán hàng
muốn. Nhân viên kỹ thuật sẽ bảo với bạn rằng phải mất hai năm mới có được những
hệ thống hoàn chỉnh cho sản phẩm và phải tốn gấp ba lần số tiền mà bạn có thể huy
động hoặc định đầu tư. Nhân viên marketing lại muốn chắc chắn rằng sản phẩm có
ảnh hưởng trên thị trường, họ muốn có hàng triệu đô la để quảng bá nó. Những người
phát triển sản phẩm lại bảo rằng toàn bộ quá trình chỉ cần một cái búng tay. Thế là
bạn bị bỏ mặc với nỗi phân vân “Làm sao tất cả những người này đều đúng được?”