CUỘC CHƠI NHAN SẮC - Trang 125

Cô gái rên to hơn, vặn người, như thể bên trong cô sắp xé ra từng mảnh.

Sokolov quỳ xuống, cởi nút áo khoác, tháo đôi găng khỏi tay cô. Những
ngón tay cô như băng giá, hắn thở vào đó, cố sưởi ấm. Vuốt đôi má nữ thần
Elf, đẫm nước mắt, hắn thầm thì gì đó không rõ, dịu dàng, chẳng hiểu từ sâu
lắng nào trỗi dậy:

- Thôi mà, thôi mà, em thân yêu, khẽ nào, khẽ nào, bác sĩ sẽ đến và mọi

việc sẽ kết thúc. Cố chút đi, bây giờ đau đấy nhưng sau sẽ quên hết mà. Và
sẽ không thể nhớ. Rồi em sẽ có nhiều con nữa, đấy, em còn trẻ, xinh xắn và
tốt đẹp mà.

Cô gái vẫn tiếp tục rên, tiếng rên ngày càng lớn hơn, buốt thấu.
- Đồng chí thủ trưởng, - một tiếng kêu từ đâu đó xa xăm vọng tới Sokolov.

- Đồng chí thủ trưởng, thả tôi ra đi. Cô ấy sẽ sinh ngay bây giờ đấy. Một
mình ông không xuể đâu.

Sokolov quay lại. Aldybek Sokolov, “vị khách” Trung Á của thiếu úy

Kryshnyov, đã gọi hắn, có lẽ không phải gọi một lần.

- Tôi dân ngành Y. Sinh viên Y khoa, nhớ chưa? Tôi sẽ giúp.
Sokolov đứng dậy. Lấy chìa khóa từ bàn. Có cảm tưởng như phải xuyên

qua lớp bông dính để đi đến chấn song và rất lâu, có cảm tưởng như vô tận,
hắn loay hoay với cái ổ khóa, không ngừng ngoái nhìn người đang trở dạ với
tiếng thét ngày càng chói tai.

“Bây giờ mình mở chấn song, hắn sẽ vùng ra và bỏ chạy”, - trong đầu hắn

lóe lên suy nghĩ muộn màng. - Nhưng kệ xác hắn, cứ để hắn chạy. Rốt cuộc
thì hắn cũng đâu có lỗi gì”.

Nhưng sinh viên y khoa Aldybek Khasanov chẳng chạy đi đâu.
- Có vôtka không, cậu ta nghiêm túc hỏi.
“Hắn là người Hồi giáo, cần vôtka làm gì?” - không hiểu sao Sokolov

thoáng nghĩ. Nhưng không buồn làm rõ. Im lặng mở ngăn kéo, hắn lấy ra
một chai vôtka đã mở nắp.

- Đổ ra, - Khasanov ra lệnh, đặt hai lòng bàn tay thành hình cái gáo. - Bây

giờ mà chạy tới chỗ có nước thì xa quá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.