CUỘC CHƠI NHAN SẮC - Trang 80

tôi, nàng biết đó là món bánh tôi ưa thích. Mà bánh Kachia nướng thì ngon
hơn tất cả các thể loại bánh táo khác tôi từng được nếm qua. Tất cả mọi thứ
ở đây, cần phải công nhận rằng, đều khắc họa ý nghĩa nghiêm trọng của
khoảnh khắc này. Chúng tôi ngồi xuống, tôi rót rượu.

- Ta uống vì điều gì đây em?- tôi hỏi với nụ cười tội đồ nửa miệng mà tôi

thường diễn thành công mỗi khi phải chia tay với phụ nữ.

- Uống vì sự chia tay,- Kachia đáp, đúng như tình huống đã lường trước.
Tôi nhún vai. Chúng tôi cạn ly.
- Sao lại uống vì chia tay? - tôi hỏi.
- Vì sự chia tay sẽ khiến ta có cảm xúc sâu sắc hơn. Mà nó còn cải thiện

mối quan hệ nữa.- Kachia đáp, quay quay cái ly trong tay, mắt nhìn thẳng và
cất lời tuyên án: - Chúng mình chia tay thôi, Misha... Em quyết định bỏ anh.

Xém chút nữa là tôi phá lên cười, nhưng ngay lập tức kiềm chế được, cụp

mắt xuống như thể đang day dứt vì nỗi sầu muộn lớn lao đổ ập vào mình.

Ôi những cô nàng thơ ngây và kiêu hãnh! Ôi những anh chàng ngây thơ và

hay lẫy hờn! Có bao nhiêu người như bọn họ, tất cả những người cảm thấy
việc ai bỏ ai trước là sự quan trọng? Ai bỏ ai trước ư! Kachia đây, với sự cô
độc của nàng và những lần ngớ ngẩn thử cách kiếm chồng, với tất cả những
gì khiến nàng tổn thương, tính tự ái quá đáng của nàng - nàng đơn giản là
không thể chịu nổi nếu tôi là người tuyên bố bỏ nàng trước. Sự kiêu hãnh
của nàng hẳn sẽ bị tổn thương, mất mát nặng nề không sao hồi phục được,
điều ấy có thể sẽ dẫn đến hậu quả tày trời: nhìn nhận giá trị bản thân cực
thấp, khinh hạ chính mình. Vì lẽ đó mà tôi phải làm ra vẻ đau khổ, trầm uất.

Bánh thì tôi quyết định ăn bằng hết mặc dù theo nguyên tắc kịch nghệ

chân xác thì tình huống này người ta phải hành động khác: sau những lời
tuyên án của bồi thẩm đoàn, tôi phải đứng dậy, và nếu không phải rên rỉ đau
thương thì ít nhất cũng khàn giọng đi mà nói mấy lời kiểu như: “Xin lỗi em,
anh đi đây. Anh muốn ở một mình một lát.”. Nhưng rất có thể lúc ấy nàng sẽ
thương hại tôi và biết đâu lại chẳng rút lại lời đã nói. Chứ còn, im lặng uống
nốt rượu vang và ăn sạch phần bánh táo để nàng thấy trong khoảng khắc cao
trào nhất của vở kịch tình yêu, người ta vẫn nhai và nuốt, như thể dẫm đạp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.