CUỘC ĐỜI CHÌM NỔI CỦA THUYỀN TRƯỞNG BLOOD - Trang 150

- Thế con tôi? Con tôi đâu? Nó cùng đi với tôi về tàu kia mà?

- Con trai ngài vẫn bình yên vô sự. Cậu ta và các tay chèo, cũng như tay
pháo thủ cùng với các phụ tá của hắn lúc này đang ngồi cùm dưới hầm tàu.

Don Diego mệt mỏi thở dài, nhưng đôi mắt đen sáng quắc của hắn vẫn tiếp
tục xoi mói khuôn mặt rám nắng của con người đang đứng trước mặt. Với
tính cách sắt đá của những người theo đuổi một nghề mạo hiểm, hắn đã trấn
tĩnh được. Có gì đâu, lần này chẳng qua quân xúc xắc không gieo đúng số
của hắn. Đúng vào lúc thắng lợi đã lọt vào tay thì buộc phải nhường vai trò
của mình cho kẻ khác. Với sự bình thản của một người tin ở định mệnh,
hắn cam chịu cảnh ngộ mới và điềm nhiên hỏi:

- Nhưng tới đây thì sao, ngài thuyền trưởng?

- Tới đây, - thuyền trưởng Blood (nếu chúng ta đồng ý với danh hiệu mà
chàng tự phong cho mình) đáp, là một người nhân đạo, tôi phải lấy làm tiếc
rằng ngài đã không chết vì cú đòn ấy. Bởi vì điều đó có nghĩa là ngài lại
phải trải qua những nỗi khó chịu của cái chết một lần nữa.

- Thế à? - Don Diego lại thở dài; và không hề tỏ ra xao xuyến, hắn hỏi: -
Nhưng có cần thiết phải như vậy hay không?

Trong đôi mắt xanh của thuyền trưởng Blood thoáng có vẻ hài lòng: chàng
thấy thích sự tự chủ của tên Tây Ban Nha.

- Ngài hãy tự hỏi mình câu ấy xem, - chàng hỏi. - Với tư cách là một cướp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.