CUỘC ĐỜI CHÌM NỔI CỦA THUYỀN TRƯỞNG BLOOD - Trang 157

mức thấp nhất nguy cơ ấy, thoạt đầu Don Diego đưa tàu xuống phía nam
rồi sau đó mới quay sang hướng tây. Họ đã đi trót lọt qua giữa Tobago và
Grenada, vượt khỏi khu vực nguy hiểm và ra được vùng nước tương đối an
toàn trên biển Caribe.

- Nếu không đổi gió, - Don Diego xác định vị trí tàu rồi nói, - ba ngày nữa
chúng ta sẽ đến Curaçao.

Trong ba ngày ấy sức gió vẫn giữ nguyên, vào ngày thứ hai thậm chí còn
mạnh hơn một tí, tuy nhiên, mãi đến đêm thứ ba vẫn chẳng thấy tăm hơi đất
liền đâu cả. "Cinco Llagas" lướt nhanh, nhưng xung quanh vẫn trời nước
mênh mông, tịnh không còn gì khác. Thuyền trưởng Blood lo ngại đem
chuyện ấy nói với Don Diego.

- Ngày mai chúng ta sẽ thấy bờ, - tên Tây Ban Nha đáp không chút lúng
túng.

- Thề có tất cả các thánh thần, người Tây Ban Nha các ngài bao giờ cũng
ngày mai, nhưng cái "ngày mai" ấy không bao giờ đến cả, ông bạn ạ.

- Đừng lo, lần này thì ngày mai sẽ đến. Khi thức giấc ngài sẽ được trông
thấy bờ, dù ngài có dậy sớm đến đâu đi nữa, Don Pedro ạ.

Thuyền trưởng Blood yên tâm đến thăm bệnh nhân của chàng là Jeremy
Pitt, người do bệnh tình đã cứu mạng Don Diego. Hai ngày nay Pitt đã dứt
sốt và những vết thương bắt đầu liền miệng. Sức khỏe khá lên đến mức anh
đã bắt đầu than phiền vì cứ phải nằm bẹp trong căn buồng ngột ngạt.
Không thể khước từ những đòi hỏi ấy, Blood đành phải cho phép người
bệnh được hít thở không khí trong lành, và chiều hôm đó, vịn cánh tay
thuyền trưởng, Jeremy Pitt bước ra boong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.