CUỘC ĐỜI CHÌM NỔI CỦA THUYỀN TRƯỞNG BLOOD - Trang 220

Bọn cướp biển đứng ở các bậc thềm phía dưới nhao nhao hưởng ứng. Lão
hộ pháp Wolverstone hằm hằm nhìn chúng bằng con mắt độc nhất, nắm tay
xiết chặt như chực nhảy xổ vào nện cho gã người Pháp đang kích động làm
loạn một trận. Nhưng cái đó không làm Cahusac nao núng. Được khích lệ
bởi sự đồng tình của bọn cướp biển, hắn nói tiếp:
- Chắc mày nghĩ rằng thuyền trưởng Blood của mày là thánh sống và hắn
có phép màu chăng? Tay thuyền trưởng Blood được ca tụng ầm ĩ của mày
ấy nực cười lắm, mày có biết không...
Hắn chợt im bặt bởi vì đúng lúc ấy thuyền trưởng Blood từ trong nhà thờ
thong thả bước ra. Bên cạnh chàng là Yberville, một anh chàng người Pháp
cẳng sếu. Tuy còn trẻ nhưng anh ta đã nổi tiếng là một cướp biển liều lĩnh,
được coi là một con sói biển chính cống trước khi tàu anh bị đánh chìm và
anh ta buộc phải về theo Blood. Thuyền trưởng đội mũ rộng vành đính ngù
lông đà điểu bước tới trước mặt đám cướp biển, khẽ tì lên cây can dài bằng
gỗ mun. Trông bề ngoài thì không ai dám bảo chàng là một tên cướp biển.
Chàng như một tay chơi nhàn rỗi ở đường Pall Mall

[1]

hay Alameda

[2]

.

Địa điểm sau có vẻ đúng hơn bởi vì chiếc áo camisole sang trọng được may
theo mốt mới nhất của Tây Ban Nha. Nhưng nếu nhìn kỹ thì cái ấn tượng
ấy sẽ khác ngay. Thanh gươm dài hờ hững hất ra sau và ánh thép trong cặp
mắt Blood cho thấy chàng chính là một kẻ tìm kiếm phiêu lưu.
- Anh thấy tôi là một thằng thộn nực cười à, Cahusac? - Chàng hỏi, dừng
lại trước mặt gã người Breton lúc này đã như quả bóng xuống hơi. - Vậy thì
tôi phải gọi anh là gì? - Chàng nói bằng giọng nhẹ nhàng mệt mỏi. - Anh
than phiền rằng sự nấn ná của chúng ta đã gây ra mối hiểm họa. Nhưng ai
có lỗi trong việc chậm trễ ấy? Chúng tôi đã mất gần một tháng trời để làm
một việc mà đáng ra chỉ phải làm trong một tuần lễ nếu như không có sai
lầm của anh.
- Ôi, lạy Chúa! Nghĩa là tôi lại có còn có lỗi vì...
- Nhưng có phải tôi đã đưa tàu "La Foudre" lên cạn ngay giữa hồ không
nào? Anh đã tự phụ từ chối không lấy hoa tiêu. Việc ấy đã làm chúng ta
mất đứt ba ngày vàng ngọc để dỡ hàng và kéo tàu anh ra khỏi bãi cạn.
Trong ba ngày ấy dân chúng Gibraltar không chỉ biết tin về chúng ta mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.