CUỘC ĐỜI CHÌM NỔI CỦA THUYỀN TRƯỞNG BLOOD - Trang 45

- Ðúng thế. Tôi cho rằng cứu giúp một người bị thương là bổn phận thiêng
liêng của mình.

- Mi dám gọi đó là bổn phận thiêng liêng hả, đồ mất dạy! - tên quan tòa
gầm lên - Lạy Chúa chí thánh! Bổn phận thiêng liêng của mi, đồ khốn, là
phục vụ vua và Chúa Trời kia! Nhưng thôi, không nói chuyện ấy nữa. Tên
Pitt có nói cho anh biết ai đang cần đến sự cứu giúp của anh không?

- Có, Lord Gildoy.

- Thế anh có biết Lord Gildoy bị thương trong chiến trận và ông ta ở phe
nào không?

- Có, tôi có biết.

- Thế mà dù anh vẫn một mực thề thốt là một thần dân trung thành của đức
vua ta, anh vẫn đến gặp Gildoy?

Trong một thoáng Blood không kìm nổi mình.

- Tôi quan tâm đến những vết thương chứ không phải lập trường, chính
kiến của ông ta! - Chàng nói gay gắt.

Trên các ban công, thậm chí ngay trong đám bồi thẩm, vọng lên những
tiếng xì xào đồng tình, và điều đó càng làm bốc mạnh hơn nữa cơn cuồng
nộ của tên chánh án.

- Giễu, lạy Chúa tôi! Ðã bao giờ có trên đời một tên hung đồ nào mặt dày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.