CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 148

thể đổi thay theo thời vụ, cho nên cả ban giám đốc đến đảng uỷ,
đến công đoàn, đến các thành viên đội trưởng đều hồi hộp và háo
hức lắm. Càng hồi hộp khi tiến hành hành vi táo bạo này, họ hoàn
toàn phải đóng chặt cửa rừng để không cho một ai được biết.

Giờ cạo dự tính vào đúng nửa đêm, cái giờ mà mủ bắt đầu

chuyển dịch xuống gốc nhưng Vũ Nguyên và Đoàn Thanh đã có
mặt ở địa hình từ chập tối. Cùng với đội trưởng Đăng Điền, các anh
đã đến từng tổ kiểm tra mọi công tác chuẩn bị, từ con dao cạo được
mài sắc thế nào đến chiếc đèn pin đã được buộc đúng vị trí trước
trán chưa? Hà Thương cũng đứng trong số người loay hoay làm động
tác buộc bị đó. Quần áo bảo hộ rách hết rồi, cô chỉ vận một chiêc
sơ mi xanh có túi ngực đã bạc phếch, một chiếc quần bộ đội màu
rêu không biết kiếm được từ đâu, nhìn chẳng khác gì cô thanh niên
xung phong ở một trọng điểm Trường Sơn anh đã hành quân qua
năm nào. Lòng dạ tự nhiên se lại, vội lướt qua, không dám dừng lâu ở
chỗ đó nữa. Thời gian đã lùi xa, những năm thắng hào hùng và đau
thương đã lùi xa mà sao cảnh vật, con người vẫn cứ có cái gì nghèo
nghèo tồi tội…

Đi vòng một lượt xong, hai người kiếm một chỗ thoáng rộng

ngồi đốt thuốc.

- Hơi giống những lần kiểm tra trang thiết bị của các cô du kích

trước giờ đột ấp đánh giặc ngày ấy nhỉ? – Vũ Nguyên nói – Cũng
rừng, cũng chiều xẩm, cũng những nước da mai mái, cũng hồi hộp
thế này, chỉ khác là đêm nay không có ai không trở về.

Đoàn Thanh chỉ ậm ừ không trả lời và nói chung, kể từ lúc ở Thành

phố trở về, nhất là sau khi tiễn cánh nhà báo đi, đối với anh,
Đoàn Thanh bỗng dưng có thái độ lầm lỳ pha một chút bối rối
khác lạ. Nhận biết được điều này, anh chỉ lắc đầu cho rằng Đoàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.