CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 217

của anh bám trụ được ở một vành đai trắng khốc liệt nhất lại
phần nhiều là nhờ ở dáng hình mềm mại và ánh mắt mái rượi
của cô bác sĩ người Sài Gòn kia. Rồi bỗng một ngày, cô bác sĩ ấy bị
thám kích Mỹ lẻn vào tận hầm phẫu thuật giết hại, thế là cả tháng
trời những người lính cứ ngẩn ngơ, ngẩn ngơ như thể cái lẽ cầm súng
từ nay chẳng còn ý nghĩa gì nữa! Mất hết! Mất sach mọi động lực
sâu thẳm bên trong! Anh đang là kẻ mất. Cho nên anh chỉ còn cách
lao đầu vào công việc để tìm quên, cố mà quên.

Và cái gọi là cố tìm quên đó, chán chường chưa, nó lại được diễn

ra ngay từ ngày đầu chân ướt chân ráo qua những câu nói của bạn bè
như thế này đây:

- Dại rồi mày ơi! Đang ngon đang lành lại đâm đầu lên làm cái

thằng chuyên dọn bãi. Họ ỉa ra vung vãi khắp nơi, tài thánh cũng
không dọn nổi.

- Ở trên đời cơ cực nhất là thằng khôn lại đi phò thằng ngu.

- Ông tưởng người ta hất ông lên là người ta quý ông lắm đấy

à? Còn khuya nhé! Đơn giản chỉ là hất thôi. Ngón chơi truyền
thống và đầy tính hiệu quả mà các vị tổ chức lâu nay thường xài.

- Còn kịp. Bác chịu khó làm nước má hồi đi! Má hồi ngay tắt

lự! Em là em cứ bảo thật kẻo mai mốt lại hối. Đã bao người cũng
trong hoàn cảnh tương tự như bác kia mà nào có ai trụ lại nổi!

- Tóm lại là – Người khác nói năng có vẻ sâu xa hơn – Cậu chỉ là

con bài cho một vài kẻ đứng đầu một đơn vị doanh nghiệp đang đi
xuống. Cái sự làm ăn giỏi giang của cậu dưới nông trường chỉ đủ sức
đưa cậu lên trên này ngồi bàn giấy, ai mà chịu nổi một kẻ thuộc
cấp cứ luôn luôn toả sáng hơn mình lên đây, nếu cậu làm giỏi thì họ
thưởng, mà cậu làm tồi thì cậu tự kết án câu. Một phát nện được cả
hai mục tiêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.