CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 288

19

Đăng Điền đã hoàn toàn đúng khi ở cách đó hơn hai ngàn cây

số, Vũ Nguyên nhận được một bức điện từ Công ty đánh lên chỉ vỏn
vẹn trên chục chữ: “Nhất trí. Đồng chí hãy chủ động tìm vốn! Ba
Vinh”.

Cao su đã bán xong. Giá cũng dễ chịu như mọi vụ, có nhích hơn

một chút: Mười lăm triệu một tấn. Mười lăm triệu trong khi giá
thành chỉ trên dưới bảy, tám. Như vậy gần gấp đôi, gấp đôi của
tổng sản lượng tung ra tiêu thụ ở các hướng, lãi quá đi chứ, mấy năm
nay đề lãi như vậy rồi nhưng, sao kỳ cục thế nhỉ, tiền nong đi đâu
hết mà Công ty vẫn nghèo tàn nghèo mạt, cuộc sống của công nhân
vẫn bữa nay lo bữa mai, thậm chí có đận tới cả bốn tháng mà vẫn
chưa thấy đồng lương lấp ló ở chỗ nào. Và giờ đây để có được chục
tỷ lại phải đến chính anh vác ra đi vay? Rò rỉ như thế là quá lớn
nhưng rò rỉ theo ngả nào, rò rỉ do ai, tại sao rò… anh lại không muốn
nghĩ sâu thêm sợ sa vào sình lầy, rừng rậm không tìm được nẻo ra.

- Công việc tạm ổn – Anh nói với Hùng tiền đồn – Sáng mai

mình xuôi Hà Nội, cậu ở lại cứ tiếp tục tìm mối hàng mà không
cần phải qua cậu Bằng. Cú nổ đầu nòng hai ngàn tấn như thế là
được, nổ nữa, có khi cả hai cùng chết chìm. Mình linh cảm thấy
cách làm ăn của cậu ấy có cái gì không bền. Nhớ trích phần trăm
theo quy chế thưởng cho cậu ấy và cô A Linh gọi là công môi giới…

- Dạ! Em đã trích rồi, đã đưa rôi nhưng…

- Họ không nhận chứ gì?

- Anh ấy bảo lần đầu coi như cho qua nhưng từ lần sau sẽ lấy

mà lấy giá rất cao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.