CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 292

nếu như cái trường có khoá cao học đó không ở cách đây xa những
gần ba chục cây số. Thương ơi… Trên biên cương nhớ em một kiểu,
giữa rừng su nhớ em kiểu khác và chiều nay trong lòng Hà Nội có lá
vàng chao nghiêng mặt hồ, anh lại nhớ em kiểu khác nữa, da diết,
đắm chìm hơn. Như đây là thành phố của tình yêu, đánh thức tình
yêu mà anh cũng chưa thật hiểu có sao lại thế!

*

**

Cảnh sắc ngoại ô ở bất cứ một đô thị sầm uất nào cũng có một

sức thu giản lan toả rất kì lạ. Ấy là hương vị của lúa, của rơm rạ
ngan ngát không giân, nghe đâu đây có cả mùi cốm thoảng ngọt bay
ra từ một cối giã sau luỹ tre yên bình nào. Và dòng sông con
thuyền, và bờ đê mịn cỏ chắn lưng trời có con nghé nhỏ nhà ai đang
nhìn xuống chúng sinh với đôi mắt huyền ngây thơ quá đỗi.
Nắng vàng và gió xanh. Nắng dìu dịu và gió cũng dìu dịu. Mây trôi
lang thang… Tâm hồn như mở ra. Mọi ngột ngạt bỗng thoáng nhẹ.
Cuộc đời dài lắm. Cuộc đời vui ít buồn nhiều, có một khoảnh
khắc châng lâng như thế này là quý giá biết bao. Chợt bâng quơ
mà cười. Chợt muốn hất cao đầu cho mái tóc bay tung, chợt
muốn mở khuy áo ngực mặc cho gió nội hương đồng tràn vào đến
no nê đến tan chảy. Bay lên. Loang ra. Đừng nghĩ gì nữa! Đừng bận
tâm điều gì! Thiên nhiên là mênh mang, đất trời là bất biến. Hãy
thả buông một phút thôi để sống tiếp cái phần đời phía sau nhọc
nhằn, vật vã…

Anh chàng lái xe ôm có cặp chân mày đen kịt như thầy tuồng

nhìn nhanh vào kính chiếu hậu rồi quay lại hỏi:

- Ông bác đi thăm người chết?

- Không… Nhưng sao lại hỏi thế? – Vũ Nguyên giật mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.