CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 357

- Tao nghỉ rồi còn lễ tết cái gì nữa?

- Ai dám cắt của anh.

- Lần nào đến mày cũng cho tao tiền, tao cảm ơn nhưng khó

nghĩ quá…

- Nhằm nhò gì. Tôi có tiêu thì anh cũng có tiêu, đó mới là huynh

đệ. Dù sao anh cũng là bậc khai quốc công thần. Công ty không lo
được thì em út sẽ lo, chuyện vặt. Tôi về nhé! Nhớ là chuyện đâu bỏ
đó kẻo ra quán làm một ly vào là nhìn ai cũng thành tri âm hết lại
rách việc.

- Đừng dạy khôn tao, mày!

Đoàn Thanh phảy tay rồi xách chai rượu còn phần ba khật

khưỡng đi vào nhà trong.

Đăng Điền nhìn đồng hồ. Mới 8 giờ, còn sớm chán. Một cuộc

gặp gỡ khác đang chờ gã tại một điểm cách xa đây hơn chục cây số.
Cuộc gặp với tay phó giám đốc xí nghiệp chế biến cũng bị huyền
thức cùng đợt với Đoàn Thanh. Chỉ khác tay này còn trẻ, văn hoá tốt,
được mệnh danh là thi sĩ tỉnh lẻ, là nhạc sĩ của những rừng cây cao su,
là gã đàn ông không biết thế nào là mệt mỏi trong con lộ chinh
phục đàn bà. Riêng vế này hắn giống Đăng Điền, còn cái vế
kia… Phải chăng lắm tài nên nhiều tật, làm kỹ thuật nhưng lại thích
mộng mơ nên cái sự điều hành sản xuất cứ lồng phồng vấp váp
mà dẫn đến làm ăn thua lỗ để bây giờ hắn bỗng trở thành một ông
chủ quán Karaoke năm buồng, mỗi buồng có cái gì trong đó khi
đèn tắt, cửa ập thì chỉ có trời mới biết.

Lân, tên hắn, lúc này đang có nhà. Trời bán sơn địa về đêm hơi

lạnh nên bộ thể thao hắn mặc trong nhà nhìn rất hợp với cái vóc
dáng, mặt mũi trai lơ của con người hắn. Hắn bắt tay Điền vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.