CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 378

Thằng bé chỉ tay về phía một căn nhà ngói hai gian khá rộng

đang chạy máy phát điện hiện ra như một ảo ảnh:

- Nhà cô ấy kia kìa! Cháu gọi nhé! Cô…

- Ấy không – Anh vội bụm lấy cái miệng đang chực ngoác ra cật

lực của nó – Cháu về đi để bác tự vào. Cảm ơn cháu nhiều lắm!
Cho cháu mua sách vở đi học này. Anh nhét vào tay nó tờ bạc năm
mươi ngàn. Nó trợn tròn mắt, ngần ngừ một lát rồi cầm lấy,
chạy ù đi, thỉnh thoảng lại ngó lại xem ông khách có đòi lại không.

Giấu chiếc xe vào một chỗ khuất ven đường lô, anh nhẹ chân đi

vào ngõ với một cảm giác lo lắng, hồi hộp đã lâu lắm mới lại có.
Bốn năm, mới chỉ là bốn năm xa em, không gặp em mà đã tưởng
rằng đã lâu lắm rồi. Em đang bệnh đau, không hiểu lúc này đây
mặt mũi hình hài em sẽ ra sao. Đã gầy yếu chắc em càng gầy
yếu lắm. Đâu có sao. Đã có lần ở bên nhau, em có nhớ câu anh
nói: “Chúng mình yêu nhau lâu quá rồi, như là có từ tiền kiếp
rồi, sau này dù em có ra làm sao, thậm chí có biến cải thành đàn
ông, anh vẫn yêu…” Anh còn lấy tay bịp miệng anh: “Đàn ông các
anh bao giờ cũng thế, nói đổ đình đổ chùa nhưng đụng chuyện một
chút là tơi ra như cục bột mì nhúng nước”, cục bột mì ấy lúc này
đang ở cách em chưa đầy hơi thở đẫy và nó chưa hề tơi ra chút nào,
vẫn vẹn nguyên, quánh vón, chỉ có em mới đụng chuyện là đã nản chí
thôi.

Không muốn gõ cửa, chưa thể gõ cửa, như một gã trộm chuyên

nghiệp, anh nhón chân theo kiểu trinh sát nhón chân vào đồn giặc
đi vòng ra sau nhà, tiến gần đến khung cửa sổ có khe sáng hắt ra,
nhìn vào… không nhìn thấy gì hết. Chỉ có mùi thuốc bắc bay ra
ngào ngạt. Họ đi đâu nhỉ? Hay là vào phòng trong nằm nghỉ rồi, áo
mỏng quần mỏng, đầu gối tay ấp… Nhưng sao còn sáng đèn?
Căng mắt nhìn sâu chút nữa. Vẫn trống lạnh. Đúng lúc toàn thân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.