CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 388

- Sao đằng ấy chóng quên thế? Mình là Điền, phó giám đốc

cái nông trường điểm dạo ông xuống, bây giờ lên đây vẫn làm phó,
không thay đổi gì, một thứ phó truyền kiếp. Có lẽ nhà báo vừa gặp
chuyện bực mình?

- Tôi chưa từng gặp một tay nào hách như thế cả. Tưởng làm vua

một vùng là có thể làm vua được cả thiên hạ. Ông cứ về nói với lão ta
như thế và tôi sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này đâu.

- Đừng nóng, chuyện đâu rồi có đó. Vào đây, vào đây cái đã! –

Hắn chỉ tay vào một quán nhậu nằm kín đáo bên kia đường – Bây
giờ về Thành phố không kịp đâu, lại dễ gặp nguy hiểm, cứ vào đây
làm chút gì cho ấm bụng rồi nghỉ lại, có chỗ tươm tất đàng hoàng
chứ cứ gì phải nghỉ ở Công ty. Ai lại để cho nhà báo Trung ương bụng
đói ra về thế này.

- Cám ơn nhưng tôi đi kiểu này quen rồi.

- Đằng ấy vừa nói không bao giờ bỏ qua chuyện này?

- Không bao giờ!

- Vậy thì phải vào đây nghe cho hết ngọn ngành rồi mới “không

bao giờ” được chứ. Đằng ấy đánh giá tay Nguyên hơi bị đơn giản
đấy. Tay này không vừa đâu. Hàng chục đoàn thanh, kiểm tra
xuống rồi lại phải cắp tráp về không kia kìa. Muốn hạ nốc ao
hắn thì chỉ có cách là phải nắm hắn ở đằng chuôi. Mà cái chuôi
đó… hả!

Hắn xoè rộng bàn tay rồi rồi quắp trở lại. Chàng phóng viên

ngần ngừ một chút rồi, không hiểu do bàn tay có những ngón
quắp lại đầy tính biểu tượng kia hay do mùi tỏi tán từ bên đường
bay sang thốc thẳng vào mũi, anh ta nhìn như soi ếch vào mắt
Điền hồi lâu, chợt hiểu, gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.