CUỘC ĐỜI DÀI LẮM - Trang 39

có anh thì rồi tình hình sẽ cò cưa không biết thế nào. Chị bạn em ở
Đắc Lắc tháng trước cũng va phải một vụ gần như thế này, là
người chứ không phải là bò, chút nữa thì phá sản vì mức đòi bồi
thường không thể tưởng tượng nổi của họ đấy. Em cám ơn anh
nhiều…

Xe đi rồi, một tiếng nói vang lên ngay màng tai: “Ông anh trúng

máng rồi! Bà này giàu nhất nhì trong huyện, lại đang trục trặc với
chồng, cứ đến chơi đi, biết đâu…”

Không kịp nghe hết câu tưng nựng đó, con mắt anh bỗng đờ ra…

Trong đám đông thợ đi làm về đang túm tụm nói cười bàn tán kia,
hình như anh vừa nhác thấy một khuôn mặt nấp trong lá… một
khuôn mặt quá đỗi thân quen… khuôn mặt tớp táp mồ hôi đang
hướng về phía anh với cái nhìn vừa lạ lùng vừa khắc khoải lại vừa
như muốn trốn chạy! Rẽ mọi người tìm được đến nơi thì khuôn
mặt ấy đã không còn đó nữa như vừa rồi chỉ là một ảo ảnh…

*

**

Ngay chiều hôm đó, tại văn phòng, gồm đông đủ các cán bộ

nông trường có mời thêm vài người đội trưởng anh đã được đón tiếp
một cách thật ghẻ lạnh. Những cái bắt tay nhạt thếch. Những miệng
cười trống rỗng. Những câu chào hỏi dè chừng và những cái nhìn dò
xét. Cứ như là người ta đón tiếp một kẻ tiếm quyền, một tay phá
gia chi tử hay một đứa con lạc loài tanh tưởi từ nơi xa trở về. Cả cung
cách của Đoàn Thanh, người bạn chiến đấu đã lâu mới gặp lại cũng
lầm lì như chưa hề quen biết… Chỉ có Đăng Điền là tỏ ra thân
thiện. Cái bắt tay rõ chặt, cái ôm ngang lưng nồng nàn như ôm
người tri kỷ, như trong quan hệ giữa hai người chưa hề có một mảy
may cấn cợn ngày nào. Nhưng cũng chỉ có một Đăng Điền… Biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.