Cuộc Ðời Ðức Phật
164
N
N
H
H
Ữ
Ữ
N
N
G
G
M
M
Ô
Ô
N
N
Ð
Ð
Ệ
Ệ
M
M
Ớ
Ớ
I
I
Ðức Thế Tôn lưu lại ở Xá-vệ ít lâu rồi Ngài lên đường đến thành
Vương-xá, nơi mà Tần-bà-sa-la đang đợi Ngài.
Ði được nửa đường, Ngài dừng lại để nghỉ tại một ngôi làng, lúc đó
có bảy người đến. Ngài nhận ra họ. Sáu người là bà con, họ là
những người giàu có và quyền lực nhứt dòng Thích-ca. Ðó là A-nậu-
lâu-đà (Anuruđha), Bạt-đề (Bhadrika), Bờ-ri-gu (Bhrigu), Kim-tỳ-la
(Kimbala), Ðề-bà-đạt-đa (Devadatta) và A-nan (Ananda). Người thứ
bảy là Ưu-ba-ly (Upali), một gã hớt tóc.
Một hôm, A-nậu-lâu-đà tự nhủ rằng mình là dòng họ Thích-ca mà
không ý thức theo Phật thì thật là điều xấu hổ. Chàng quyết định làm
gương, và vì không một nguyên do nào ngăn cách được ý định của
chàng nên chàng bày tỏ tâm sự trước tiên với người bạn chí cốt của
chàng là Bạt-đề. Bạt-đề suy nghĩ trong giây lát rồi tán đồng ý kiến
và quyết tâm noi theọ Sau đó, cả hai thuyết phục A-nan, Bờ-ri-gu,
Kim-tỳ-la và Ðề-bà-đạt-đa thấy rằng không có tiếng gọi nào cao
hơn tiếng gọi xuất gia làm sa môn.
Thế là sáu hoàng tử lên đường theo Phật. Họ khó mà từ giã thành
Ca-tỳ-la-vệ khi A-nan, liếc nhìn Bạt-đề, than:
"Bạt đề, anh sống đời thánh thiện mà còn giữ châu báu làm gì?"
Bạt đề e thẹn, nhưng thấy A-nan cũng đeo châu báu, chàng cười
đáp:
"A-nan, anh nhìn lại anh xem".