CUỘC ĐỜI NGOÀI CỬA - Trang 57

khi tiếp xúc một người như ông. Có chăng, đó là một bóng dáng cạnh bên,
trong căn phòng đơn độc này?

Tự tay khui chai bia mới, cô quàng quanh mình tấm mền mỏng, ngồi

co ro trên giường. Căn phòng hẹp mịt mù khói thuốc của hai người.

Anh làm nghề gì? Hồi nãy em không tiện hỏi.
Anh... là thầy giáo. Về hưu.
Thiệt không?
Phút này anh giấu em làm gì nữa? - Ông lắc đầu vô định.
Hình như... lâu lắm rồi anh chưa gần ai? - Cô gái thoáng lúng túng -

Lúc đầu em thấy có vẻ anh... cũng thích mà?

Đúng, đã rất nhiều năm rồi, anh chẳng có ai để gần gũi.
Có thể tại vậy... nên anh không quen?
Anh cũng chẳng biết nữa.
Anh... không có... gia đình sao?
Anh... chia tay vợ lâu rồi.
Ông nhìn đồng hồ. Đã hơn một giờ khuya. Cảm thấy sốt ruột khi nhớ

tới con gái.

Anh muốn về rồi phải không? Sao lại ngó đồng hồ?
Thực sự anh phải về - Ông bối rối, không biết xử trí ra sao. Mối quan

hệ lênh đênh. Quá tế nhị.

Cô gái dường như đọc được vẻ lúng túng của ông.
Em cần một người bạn đêm nay. Chỉ vậy thôi. Anh đừng hiểu thêm gì

khác. Ngay phút đầu anh bước vô, em đã thấy anh không giống những
người em gặp hằng ngày... - Cô kéo một hơi thuốc, thử rít vô, nhưng sặc.

Anh hiểu những gì em nói - Ông lắp bắp, không thực biết điều mình

nói ra có như mình nghĩ - Ý anh là...

Thôi, anh về đi - Cô gái cắt ngang lời ông- Em tiếc, đã không... giúp

được anh. Hay... nếu không kẹt, anh ở lại đây luôn đi.

Anh biết mình rồi... Anh không thể ở lại. Dù anh rất muốn. Anh cũng

rất cô độc...

Anh cứ ra, khép cửa giùm em. Chút xíu em sẽ đóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.