CUỘC ĐỜI TÔI MỘT TRĂM GIỜ VỚI FIDEL CASTRO - Trang 177

Chúng tôi đã mất liên lạc với nhóm đi trong chiếc xe đầu tiên đánh

chiếm cổng gác. Những người của Abel và Raul, chúng tôi không sao liên
lạc được, chỉ còn cách nghe tiếng súng nổ mà phổi họp hành động, lúc này
tiếng súng từ phía chúng tôi mỗi lúc một yếu dần, trong khi kẻ thù đã nhanh
chóng trấn tĩnh và tổ chức lại đội hình và đã bảo vệ được những vị trí của
chúng. Đồng chí Gildo Fleitas - mà tôi đã kể qua về anh ấy cho ông - đang
đứng rất bình tĩnh ở góc một tòa nhà gần nơi chúng tôi chạm trán với tốp
lính tuần tra và quan sát tình hình vô vọng của chúng tôi. Tôi trao đổi với
anh ấy trong vài giây. Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy anh ấy. Ngay từ
những giây phút đầu tiên bắt đầu cuộc giao tranh tôi đã nhận ra hoàn toàn
không có cách nào cho chúng tôi hoàn thành được mục tiêu đề ra lúc đầu.
Anh có thể chiếm một khu trại lính với một nhóm người như vậy nếu bọn
lính đang ngủ say, nhưng với một doanh trại hơn 1000 lính đã thức dậy và
lại được trang bị đầy đủ vũ khí - thì đừng có nghĩ đến chuyện đó làm gì.
Ngoài tiếng súng nổ chát chúa, tôi còn nhớ như in những âm thanh đinh tai,
nhức óc của tiếng còi báo động khiến kế hoạch của chúng tôi tan thành mây
khói.

Và nó đã trở thành một “điệp vụ bất khả thi”.
Lẽ ra với kế hoạch ban đầu chúng tôi hoàn toàn có thể chiếm được

khu trại lính. Giả sử bây giờ cần lên kế hoạch cho một nhiệm vụ tương tự,
tôi cũng sẽ vẫn làm giống hệt như cũ. Sự khác biệt duy nhất, theo kinh
nghiệm mà chúng tôi rút ra, là đừng có đếm xỉa đến bọn lính tuần tra làm
gì. Có những ý nghĩ xuất hiện lướt qua trong đầu chũng ta chỉ trong tích tắc.
Khi đó động cơ chính của chúng tôi là phải bảo vệ đồng đội của mình trong
cơn nguy hiểm. Còn giả sử như xe của tôi mà cứ chạy vào trong thay vì
dừng lại, thì chắc chắn lần lượt từng chiếc, từng chiếc một, tất cả số xe phía
sau cũng sẽ chạy vào trong và hai tên lính gác đó chắc hẳn sẽ phải sợ phát
khiếp vầ không dám ho he gì - chúng sẽ không đời nào dám nổ súng. Lẽ ra
cách tốt nhất để ngăn chúng không dám bắn Ramirito và Montané cùng
người của họ là để chúng nhìn thấy một đoàn dài những chiếc xe đang lao
vào trong, khiến chúng bị bất ngờ vì cuộc tấn công táo bạo của chúng tôi.
Lẽ ra chúng tôi đã có thể chiếm doanh trại đó một cách dễ dàng. Nếu anh từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.