CUỘC ĐỜI TÔI MỘT TRĂM GIỜ VỚI FIDEL CASTRO - Trang 178

trong xe lao ra với bộ quân phục của một Hạ sĩ quan, với khẩu súng trên tay
và anh quát đanh giọng, “Tất cả nằm úp mặt xuống!” thì chắc chắn anh sẽ
chiếm được Sở Chỉ huy của Trung đoàn. Trong khi đó Abel và những người
khác hẳn đã chiếm xong mục tiêu được phân công, và sẽ đứng yểm trợ từ
phía sau của khu trại lính. Lẽ ra kế hoạch phải là như vậy.

Vậy ông đã quyết định ra lệnh rút lui vào lúc nào?
Tiếng súng vẫn nổ rất rát. Tôi đã giải thích cho ông một cách khá chi

tiết về những gì diễn ra rồi đấy. Nhưng giờ đây khi nhớ lại một cách trung
thực và hoàn toàn khách quan, tôi nghĩ chắc tất cả chỉ diễn ra trong vòng ba
mươi phút là cùng, có lẽ còn không đến, sau đó tôi buộc mình phải chấp
nhận thực tế rằng không thể nào hoàn thành được mục tiêu đã đề ra. Tôi
biết rõ những chi tiết của kế hoạch hơn bất kỳ ai khác, và tôi biết cần đưa ra
quyết định rút lui trong hoàn cảnh nào. Chính tôi đã nghĩ ra và xây dựng tất
cả các chi tiết của kế hoạch tấn công.

Cuối cùng cũng đến lúc tôi bắt đầu phát lệnh rút lui. Tôi đã làm gì ư?

Tôi đang đứng ngay giữa phố, không cách xa cổng gác là mấy. Trên tay tôi
là khẩu súng trường .22, còn trên nóc nhà của một trong những tòa nhà
chính trong trại lính là một khẩu súng máy cỡ nòng .50 có khả năng phong
tỏa toàn bộ con phố, vì khẩu súng được hướng thẳng về phía này. Một bóng
người đang loay hoay trên đó, rõ ràng là hắn ta chỉ có một mình và trông
như một con khi đang loay hoay lắp đạn vào khẩu súng máy và khai hỏa.
Tôi buộc phải làm gì đó với hắn ta trong lúc người của tôi lên xe và rút lui.
Cứ mỗi lần hắn định sử dụng khẩu súng máy, tôi lại bắn cho hắn một phát.
Ông có thể hình dung là tôi theo dõi hắn rất sát và bắn rất quyết liệt.

Cuối cùng tôi không còn nhìn thấy ai trong đội của mình nữa, tất cả

đều đã lên xe. Tôi trèo lên chiếc xe cuối cùng và trong khi tôi đang ngồi đó,
trên băng ghế sau phía bên phải xe, thì đột nhiên một người của tôi xuất
hiện - anh ta vừa mới xuất hiện và rõ ràng là anh ta sẽ bị bỏ lại phía sau. Xe
đã chật kín người, nhưng tôi đã chui ra và nhường cho anh ấy chỗ của tôi.
Và tôi ệnh cho chiếc xe nổ máy chạy ngay.

Và rồi tôi đứng đó, chơ vơ giữa phố, hoàn toàn chẳng có ai, đơn độc

một mình. Có nhiều chuyện thật khó tin vẫn xảy ra trong những hoàn cảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.