CUỘC ĐỜI TÔI MỘT TRĂM GIỜ VỚI FIDEL CASTRO - Trang 197

rắ vậy, lá cờ của ông ta được biết tới như lá cờ đầu tiên giương cao chống
lại sự cai trị của Thực dân Tây Ban Nha ở Cuba, và mãi về sau nó vẫn được
coi là biểu tượng của cuộc chiến tranh giành độc lập, nhưng thực ra đó là
cuộc chiến tranh sáp nhập thì đúng hơn.

Về sau các nhà sử học đã phát hiện ra điều đó, nhưng trong suốt một

thời gian dài, thậm chí ngay cả sau khi thành lập nước Cộng hòa Cuba độc
lập, cuộc chiến tranh của ông ta vẫn được coi là cuộc chiến tranh yêu nước.
Rõ ràng là Chính quyền thân đế quốc khi ấy cùng bè lũ tay sai của mình
cũng chẳng quan tâm gì tới việc làm rõ sự nhầm lẫn này.

Trong Đại hội Hiệp thương Lập hiến năm 1868 - khi Quốc hội đầu

tiên của Cuba được thành lập, một Quốc hội lưu động, giữa lúc cuộc chiến
tranh du kích vẫn đang diễn ra ác liệt, ông có thể hình dung là tình hình khi
đó khó khăn đến nhường nào - lá cờ của Narciso, chứ không phải lá cờ của
Carlos Manuel de Cespedes, đã được thông qua.

Tuy nhiên, chính lá cờ có nguồn gốc không rõ ràng đó lại trở thành

lá cờ chính thức của Cuba như ngày nay.

Đúng vậy, vì dù sao nó cũng là biểu tượng của chiến thắng và vinh

quang. Được thông qua bởi chính Đại hội Hiệp thương Lập hiến năm đó.
Dù sao nó cũng tiêu biểu cho những cuộc đấu tranh anh dũng của nhân dân
Cuba, và suốt 135 năm đấu tranh giành độc lập tự do liên tục vừa qua nó
vẫn là biểu tượng chiến thắng của tất cả người dân hòn đảo cũng như của
Chủ nghĩa Xã hội ở Cuba ngày hôm nay. Nguồn gốc ngoại lai của lá cờ đã
được gột rửa hàng nghìn lần bằng máu của những người yêu nước chân
chính đổ ra trong suốt hơn một thế kỷ đấu tranh gian khổ, mà nhờ đó mới
có đất nước Cuba tự do và độc lập như hôm nay, sẵn sàng đương đầu với đế
quốc hùng mạnh nhất trong lịch sử loài người. Nó đã trở thành lá cờ tượng
trưng cho tinh thần đấu tranh bất diệt của cả đất nước chúng tôi và vẫn luôn
tung bay trong mọi cuộc đấu tranh cho đến tận hôm nay.

Nếu tôi không nhầm, khi đó rất nhiều người Cuba crillo (gốc Tây

Ban Nha) không hề muốn giành độc lập, mà là chỉ muốn thoát khỏi sự
thống trị của Tây Ban Nha để trở thành một bang của nước Mỹ, và nhất
là gắn bó với các bang miền Nam, nơi vẫn còn duy trì chế độ nô lệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.