CUỘC ĐỜI TÔI MỘT TRĂM GIỜ VỚI FIDEL CASTRO - Trang 221

như vậy đấy - người khác đã nhồi vào sọ chúng niềm tin ngu xuẩn đó. Bọn
tôi thì lạnh lùng đáp lại, “Chỉ có chúng tao mới xứng đáng được gọi là hậu
duệ của Quân Giải phóng”.

Ông nói vậy với chúng sao?
Ồ, vâng, tất nhiên, “Chúng tao mới xứng đáng được gọi là hậu duệ

của Quân Giải phóng. Bọn chúng mày là con cháu của Thực dân Tây Ban
Nha”. Cảnh tượng khi đó thật căng thẳng, cuối cùng tên Thiếu úy phải ra
lệnh, “Đừng bắn”, để kiềm chế quân của hắn lại. Anh ta là một tên lính
người da đen, cao lớn, khoảng bốn mươi tuổi gì đó. Tên anh ta là Pedro
Sarría. Hình như anh ta còn theo học Luật trong những thời gian rỗi. Khi đó
chính anh ta là người đã ngăn bọn lính lại - chúng đều là những tên bặm
trợn, to lớn, béo trùng trục - chúng đi đến đâu là những bụi cây trong rừng
rạp hết cả xuống! Và giờ đây chúng đang đứng đó, hung hăng chĩa súng vào
chúng tôi giống như chúng vẫn làm với những tù nhân của mình: tức là sẵn
sàng giết người để thỏa mãn thú tính, nhưng chúng không ngờ trong ba
người bị bắt có tôi. Tay Thiếu úy cứ lẩm bẩm luôn miệng, “Đừng bắn đừng
bắn. Những Tư tưởng sẽ không bao giờ chết. Những Tư tưởng sẽ không bao
giờ chết”. Thế là vài phút trôi qua như vậy, tôi có cảm giác là rất lâu, rồi
một chuyện tồi tệ đã xảy ra.

Những tên lính đó điên cuồng sục sạo bên trong, chúng hết đi ra lại đi

vào túp lều, sau đó chúng phát hiện ra số vũ khí của năm đồng chí kia mà
chúng tôi đã cất giấu xung quanh túp lều đó. Trời ạ! Phải nói rằng tình hình
khi đó cực kỳ khó khăn, tính mạng của chúng tôi như chỉ mành treo
chuông, khi chúng phát hiện ra số vũ khí đó, dường như chúng còn nổi điên
hơn cả lúc đầu. Chúng cứ chạy vòng quanh chỗ ba chúng tôi như những con
trâu điên, và đến lúc này thì viên Thiếu úy kia không làm sao giữ cho chúng
bình tĩnh được nữa. Nhưng anh ta vẫn khăng khăng ra lệnh, “Không được
bắn! Bình tĩnh đã! Bình tĩnh đã!” Anh ta liên tục ra lệnh cho chúng không
được bắn, đó là điều mà bọn chúng thực sự muốn làm ngay lúc đó, nhưng
cuối cùng anh ta cũng giữ cho chúng bình tĩnh lại - đừng hỏi tôi là bằng
cách nào, nhưng anh ta cứ lẩm bẩm luôn mồm, “Đừng bắn. Những Tư
tưởng sẽ không bao giờ chết”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.