CUỘC ĐỜI TÔI MỘT TRĂM GIỜ VỚI FIDEL CASTRO - Trang 644

Đúng vậy, có hai xu hướng đối lập trong thái độ của chắc chắn là như

vậy, và chúng tôi không biết họ sẽ quyết định như thế nào.

Trong khi đó, tên cướp yêu cầu được cất cánh lúc 11 giờ - chúng tôi

phải tìm cách trì hoãn: Cậu anh trai đang trên đường đến, chúng tôi đã gọi
điện, mọi việc vẫn đang diễn ra theo đúng kế hoạch... Chiếc máy bay chở
cậu anh trai cất cánh ở Varadero - máy bay hay trực thăng gì đó tôi cũng
không nhớ rõ - còn tôi thì liên tục nhìn đồng hồ; họ đến muộn hơn một chút
nhưng cuối cùng thì họ cũng có mặt, tôi nghĩ lúc đó đã gần mười một giờ.
Ừm, tên cướp đòi nước và tất cả các nhu yếu phầm cần thiết cho hắn và
những người trên đó - và cả tiền, ôi chao! Hắn quả là con người giỏi tính
toán! Hắn yêu cầu chúng tôi cung cấp 1.000 đô la để đưa cho vài người bên
đó khi hắn xuống máy bay, còn chúng tôi thì chờ câu trả lời của phía
Washington. Chuyến bay của cậu anh trai bị trì hoãn đôi chút, nhưng cuối
cùng cậu ta cũng đến. Cậu ta nói chuyện với tên cướp nhưng hắn cũng
không tin. Nhưng chúng tôi thì có thêm thời gian, còn người Mỹ thì đến
10:55: “Có câu trả lời nào chưa?”, “Chưa”. Họ sẽ hạ cánh xuống đâu?
Chúng tôi cũng chưa biết được.

Cuba có thông báo với Cason toàn bộ quá trình, về diễn biến của

tình hình không?

Tất cả mọi việc chúng tôi đều thông báo cho Cason: “Chúng tôi đã

làm việc này, đã làm việc kia, chúng tôi đã nói chuyện với người này, với
người kia, chúng tôi đã thuyết phục được tên cướp cho phép rất nhiều người
xuống khỏi máy bay, và bây giờ thì người anh trai của tên cướp đã đến
rồi...”. Tất cả các thông tin và bây giờ thì đến lúc máy bay phải cất cánh
theo yêu cầu của hắn. “Chúng tôi sẽ kéo dài thêm thời gian”, chúng tôi nói
với cậu ta, với người anh trai, với việc này, việc kia, cần có thời gian làm
bánh sandwich, chuẩn bị tiền. Cậu phụ trách cơ quan hàng không Rogelio
Acevedo có vẻ không hài lòng với diễn biến tình hình, với cách giải quyết
của chúng tôi... Vì vậy, tôi hỏi cậu ta, “Cậu có tiền ở đó không?”. Hắn đã
công khai tỏ thái độ nổi loạn. Không, không hoàn toàn công khai nổi loạn,
nhưng thực sự đang phải chịu đựng. Tôi nói với Acevedo, “Cậu có tiền ở đó
không?”, “Có, thưa chủ tịch”. Và tôi nói tiếp, “Được rồi, vậy thì chúng ta sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.