CUỘC ĐỜI VÀ ĐẠO NGHIỆP HÒA THƯỢNG TUYÊN HÓA - Trang 274

Cuộc Đời Hòa Thượng Tuyên Hóa

266

Chúng tôi ở chùa Địa Tạng chưa tới vài tháng, bắt đầu có

nạn giặc cướp nổi loạn. Vị Trụ Trì nói: “Chúng ta phải giải
tán! Ai đi đường nấy.” Sau đó tôi lại đến chùa Pháp Hoa,
nhưng không đầy một năm là Bát Lộ Quân đến và đuổi toàn
bộ chúng tôi đi. Lúc đó tôi ở Harbin, vì Bát Lộ Quân đến, nên
khi ra vào đều cần phải có giấy phép thông hành. Lúc đó cô
Vương Mộ Thuần dời đến một nơi hẻo lánh, ở đó tuy có trạm
gác của Bát Lộ Quân nhưng không cần phải trình giấy thông
hành, cho nên Hòa Thượng mới đến nhà cô ta được.

Nhưng Hòa Thượng không vào nhà mà bảo đệ tử vào nói

là Ngài phải ra đi. Lúc đó Hòa Thượng đứng đợi ở ngoài sân
cách xa nhà cô ta một khoảng. Vì có Bát Lộ Quân đứng gác,
nên Hòa Thượng không tiện vô nhà. Cô Vương Mộ Thuần
không ra ngoài, cũng không nói chuyện với Hòa Thượng. Năm
1993, tôi nhận được thơ của Hòa Thượng, Ngài muốn tôi đến
nước Mỹ, còn bảo tôi đi tìm Vương Mộ Thuần. Tôi tìm cô, cô
mới thuật lại tự sự cho tôi nghe. Lúc bấy giờ vừa nghe cô kể
như vậy, tôi bèn trách móc cô rằng: “Chị biết là Sư Phụ phải
đi, tại sao chị không ra gặp Sư Phụ, cũng không cho Sư Phụ
chút tiền. Chị thì không có tiền rồi, nhưng cũng nên hỏi anh
của chị hay cha của chị cho một chút ít.” Nhà cô ta giàu có
so với nhà tôi nhiều. Tôi mắng nhiếc một hồi đến nỗi cô phải
khóc, chắc là vì hối hận. Hòa Thượng lại gởi tiền lộ hành tới,
bảo tôi kiếm cô ta để cùng nhau đi qua Mỹ. Nhưng vì cô không
xin được giấy tờ nhập cảnh nên không đi được.

Ghi chú: 2) Cô Phan Tú Dân đã kể lại trong quyển viết về

Hòa Thượng như sau:

Lúc Sư Phụ 8, 9 tuổi nhân vì mẹ bịnh mà Ngài đi tới đồn

Lưu Chánh Uy cách xa nhà hơn 20 dặm tìm cầu Thầy thuốc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.