CUỘC ĐỜI VÀ ĐẠO NGHIỆP HÒA THƯỢNG TUYÊN HÓA - Trang 48

Cuộc Đời Hòa Thượng Tuyên Hóa

40

nói chuyện cũng được. Lúc nhỏ tôi không nói năng tùy tiện,
tôi không nói lời không thật, còn nói dối thì chắc hẳn không
được rồi! Lúc nhỏ tôi thường chơi đùa với chúng bạn. Có một
hôm bị đứa nhỏ cắn gót chân, mà tôi cũng không biết đau chỗ
nào rồi tôi chỉ biết khóc ré lên, chứ cũng không biết đánh lại
đối phương.

Lúc đó, tôi cũng không có bản lãnh gì, chỉ biết khóc thôi!

Một khi khóc là khóc suốt cả một ngày một đêm, hai ngày hai
đêm, ba ngày ba đêm, cứ vậy mà khóc nức nở. Hễ ai đụng đến,
là tôi khóc, khóc như muốn chết và cũng không chịu ăn uống
gì. Lúc đó trong tâm tôi nghĩ gì? Tôi biết cha mẹ rất thương
yêu tôi, nếu tôi không chịu ăn uống mà cứ khóc bỏ mạng như
vậy thì cha mẹ sẽ không chịu nổi rồi cũng chịu thua tôi thôi!
Tôi hư thân đến thế đấy!

Từ 7 đến 10 tuổi

Lúc nhỏ tôi rất muốn làm bá chủ, như muốn làm cha thiên

hạ vậy. Bảy, tám tuổi mà đã muốn làm vua con nít, thích được
người ta cung kính. Cung kính như thế nào? Tôi thích làm
Hoàng Đế, nên đắp một gò đất cao rồi tự mình ngồi trên đó,
gọi là “đăng cơ tọa điện” lên ngôi vua. Tất cả bọn con nít, thí
dụ như có khoảng 30 đứa hoặc 50 hay 100 đứa, chúng đều phải
nghe lời chỉ huy của tôi, đều phải sụp lạy tôi và xưng hô “vạn
tuế”. Khi chơi đùa với tụi nhỏ, tôi thích quản thúc chúng nó,
bắt chúng nó phải nghe theo lời của tôi. Đứa nào không chịu
nghe lời thì bị tôi đánh. Tôi là người như thế đó. Đâu ai ngờ
rằng sau này tôi lại tin Phật.

Trong suốt cuộc đời, bất cứ chuyện gì cũng vậy, tôi thà bị

đánh chết chớ không chịu luồn cúi. Không những thế, tôi còn
thích ra tay nghĩa hiệp. Bất luận là con nít ở đầu thôn hay cuối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.